Nghiệt Sinh đi tìm Đà Thị để hỏi ý kiến.
“Cũng tốt, ngươi cũng nên ra ngoài nhìn ngắm một chút đi.”
Nghe lời Đà Thị nói thế, Nghiệt Sinh cũng có quyết định trong lòng, hắn đi tìm Tiểu Tiểu sau đó lại thông báo cho Ái Chi về việc bản thân có thể tham gia.
Nhiệm vụ lần này theo lời nàng nói là đi đến Hắc Sâm Lâm để săn một con yêu thú b·ị t·hương.
Hắc Sâm Lâm là một khu rừng nằm chệch về phía bắc của Nhất Nam tông cũng là khu rừng lớn nhất của Đảo Phương Nam, nó trải dài từ trung tâm cho đến cực bắc, mức độ sức mạnh yêu thú cũng cao dần theo hướng bắc nên phần rừng gần Nhất Nam tông chỉ có một vài con yêu thú cấp thấp.
Cái tên Hắc Sâm Lâm xuất hiện bởi nơi này được phủ bởi một loại cây lá kim với khả năng hấp thụ ánh sáng mạnh làm cho không khí bên trong vô cùng tối và u ám.
“Yêu thú ư? Thịt nó ngon không nhỉ?” Nghiệt Sinh nằm rồi tự hỏi chính mình, từ đó đến giờ hắn chỉ phải đối đầu với súc vật thông thường.
Chiều ngày hôm sau, Nghiệt Sinh đến hỏi thăm mấy lời với Đà Thị thì đi xuống cổng cùng với Tiểu Tiểu.
Ái Chi và Hải Niên đều đã đợi trước ở đây, ngoài hai người họ ra thì còn một người nữ nhân nữa tên là Tố Liên, nàng mang dáng dấp khá cao, khuôn mặt không mấy xinh đẹp nhưng lại mang vẻ hiền lành với một nốt ruồi lớn ngay miệng, dựa theo trang phục thì nàng cũng giống như Ái Chi và Hải Niên là đệ tử cấp trung.
Nhìn thấy hai người Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu cũng tham gia, Tố Liên thể hiện thái độ không thích mấy dù nàng đã được thông báo từ trước.
Năm người cứ thế lên đường, mục tiêu bìa rừng Hắc Sâm Lâm săn Sấu Năm Chèo.
“Yêu thú lần này có ngoại hình giống súc vật cá sấu, nhưng lại mang theo năm cái chân, mũi đỏ, da trơn, kích thước của nó to gấp hai lần người bình thường.” Ái Chi vừa đi đường vừa nói.
Hải Niên vẫn giữ tâm thế đi cuối của nhóm.
Tố Liên thì chẳng thèm nhìn mặt của Tiểu Tiểu và Nghiệt Sinh.
Cái nhóm này nếu không có Ái Chi đứng ra thành lập thì sẽ không bao giờ hình thành.
Đoạn đường đến Hắc Sâm Lâm chỉ mất khoảng thời gian ba ngày, việc là đệ tử tu tiên hơn nữa còn là Nhất Nam tông nên bọn họ cứ hiên ngang đi mà không gặp phải chướng vật gì.
Những nhóm c·ướp phàm nhân sẽ không bao giờ ngu ngốc nhắm vào tiên nhân, những tán tu hay còn gọi là những người tu tiên không dựa vào thế lực nào sẽ không bao giờ trêu chọc vào những đệ tử tông môn.
Bọn hắn cứ thế vừa đi vừa nghỉ, đến khi gần rìa Hắc Sâm Lâm thì phát hiện nơi đây có hơn hai mươi người gồm nhiều nhóm đã đứng sẵn.
“Ồ là Nhất Nam tông kìa.”
“Trang phục của họ thật đẹp mắt.”
Những nhóm tán tu hay đệ tử tông môn đều sẽ dừng chân ở đây để chuẩn bị hành trang cẩn thận trước khi bước vào Hắc Sâm Lâm.
Vừa đặt mông xuống một gốc cây lớn để nghỉ ngơi thì có một nhóm đệ tử khoác lên người trang phục giao lĩnh mào vàng, thêu trên đó là những đám mây nhỏ.
“Ồ, Nhất Nam tông lợi hại gần xa đây sao?”
“Thượng Hoài tông các ngươi lại muốn gây chuyện sao?” Ái Chi nói.
“Haha, gây chuyện gì chứ? Bọn ta chỉ là muốn đến thăm hỏi một vài câu.”
Bọn Thượng Hoài tông nói xong thì cũng quay người rời đi, mục đích chung đều là đến để vào Hắc Sâm Lâm, sẽ không ai có hứng thú đánh nhau mà từ bỏ mục đích trước mắt.
“Chúng ta và Thượng Hoài tông xích mích nhiều đến vậy sao?” Nghiệt Sinh hỏi, hắn vẫn nhớ việc Lão Đồng nhờ hắn phải tiêu diệt Thượng Hoài tông.
“Chân Tinh môn.” Nghiệt Sinh thầm nói trong lòng, mối thù bị Thái Tinh môn vây quanh g·iết c·hết hắn sẽ không quên, và Thái Tinh môn hiện tại đang bị quản hạt bởi Thượng Hoài tông.
Ái Chi lấy ra một chút lương khô trong nhẫn trữ vật đưa cho Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu.
“Hai người vẫn còn là Hạt Nguyên cảnh nên ăn nhiều hơn, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm.”
Cả đám chìm vào giấc ngủ và phân công thay phiên nhau trực gác để đảm bảo an toàn.
Sáng ngày hôm sau, Ái Chi, Hải Niên, Tố Liên, Phạm Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu cùng nhau đặt chân vào Hắc Sâm Lâm, khu rừng chỉ toàn một màu u ám và thiếu ánh sáng, nhưng vẫn đủ để đi đường và quan sát xung quanh bằng mắt thường.
“Chúng ta chỉ cần tìm thấy Sấu Năm Chèo b·ị t·hương, nếu không thì sẽ quay về.” Ái Chi lần nữa nhắc lại.
“Thông tin lần này chắc chắn không đấy sư tỷ.” Tố Liên nói.
“Chắc chắn mà.”
“Nhưng mà dạo gần này ta nghe cứ lâu lâu trong phòng của tỷ lại phát ra âm thanh kỳ lạ như tiếng thét.”
Ái Chi cười và phản bác khi nói rằng mấy việc trên chỉ là tin đồn thất thiệt.
Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu dạo bước đi sau Tố Liên và Ái Chi, Hải Niên thì luôn ở sau cùng, từ lúc bắt đầu chỉ mở miệng được đôi ba câu.
Khu rừng u ám, thực vật cũng vì thế mà vươn cao với kích thước lớn, côn trùng, thú vật bình thường vì vậy cũng to lớn theo, Nghiệt Sinh tò mò nhìn ngắm khắp nơi.
“Này sư huynh, Tố Liên kia là như thế nào vậy? Nàng ta cứ nhìn ta và Tiểu Tiểu chỉ bằng nửa con mắt.” Nghiệt Sinh hỏi vì tò mò, cũng là vì để bắt chuyện với Hải Niên.
“Nàng ta tuổi chỉ bằng cở sư đệ nhưng đã là Khối Nguyên cảnh, là một thiên tài nổi tiếng của tông môn chúng ta nên thái độ hiển nhiên sẽ có chút hống hách.”
“Khối Nguyên cảnh và Hạt Nguyên cảnh khác biệt nhiều như thế sao?”
“Sự khác biệt của cảnh giới rất lớn, một Hạt Nguyên cảnh sẽ không bao giờ có thể đánh bại Khối Nguyên cảnh nếu không phải đại thiên tài.”
Cả đám tiếp tục đi đường, một thời gian lại dừng chân đôi chút, Ái Chi lấy ra một tấm bản đồ miêu tả vị trí mà yêu thú Sấu Năm Chèo có khả năng đang ẩn trốn.
Yêu thú giống như công pháp, v·ũ k·hí cũng được chia ra làm thất đẳng, Sấu Năm Chèo trưởng thành có thể đạt đến Tam đẳng, nghĩa là sức mạnh nằm ở mức giữa Khối Nguyên cảnh và Động Nguyên cảnh.
Nhưng hiện tại Sấu Năm Chèo đang b·ị t·hương, mỗi một phần của thân thể nó đều mang giá trị cực cao, bởi thêm tính quý hiếm của loài yêu thú này.
“Tuy nó b·ị t·hương nhưng chúng ta nhất định phải cẩn thận.” Ái Chi nói khi cả đám đã bước vào vị trí gần nơi mà nó được ghi nhận xuất hiện, nơi này là một đầm lầy rộng lớn với mực nước dâng đến đầu gối.
Cả đám chỉ có thể di chuyển bằng cách di chuyển từ thân cây này sang thân cây khác để đảm bảo an toàn.
“Mọi người nhất định phải giữ khoảng cách với mặt nước, Sấu Năm Chèo có cú táp với lực rất mạnh, nếu nó tam đẳng thì linh trí cũng đã rất thông minh.”
Ái Chi liên tục nhắc nhở mọi người cẩn thận, chỉ có Hải Niên vẫn giữ thái độ câm lặng đi phía sau, lâu lâu lại liếc nhìn Ái Chi với ánh mắt không có thiện cảm.
Đi được một đoạn xa thì cả nhóm phân vân không biết nên đi tiếp đường nào, từ nãy đến giờ vẫn chưa phát hiện ra lấy một dấu vết của Sấu Năm Chèo.
“Chúng ta nên đi về hướng tây, mực nước ở nơi đó cao hơn nên chắc hẳn sẽ có thể là nơi lý tưởng của Sấu Năm Chèo.” Ái Chi đưa ra ý kiến của mình.
“Ta thì thấy theo hướng Đông sẽ có hiệu quả cao hơn.” Hải Niên mở miệng nói.
“Mọi người thì thấy thế nào?”
“Ta tin tưởng vào lựa chọn của Ái Chi sư tỷ.” Tố Liên đáp.
Tiểu Tiểu và Nghiệt Sinh cũng cảm thấy lời của Ái Chi hợp lý, cả đám quyết định đi về hướng tây.