Nhưng chỉ mới được mười phút thì bỗng nhiên Hải Niên nói: “Các ngươi có cảm thấy có điều kỳ lạ, dường như rừng cây này chẳng hề thay đổi từ năm phút trước.”
Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu gật đầu đồng ý.
Ái Chi thì đã lấy ra thanh kiếm của mình, mắt đảo nhìn hai bên, Tố Liên cũng lấy ra một cái roi dài khoảng năm mét.
“Là pháp trận, mọi người mau đứng cạnh vào nhau.” Ái Chi hét lớn.
Nghiệt Sinh liền nắm chặt tay Tiểu Tiểu đứng chung chỗ với Ái Chi, Hải Niên cũng đến, năm người đứng thành vòng tròn với mỗi người hướng mặt ra một phía.
“Muốn tạo ra trận pháp cần tốn rất nhiều linh lực, chúng ta bây giờ sẽ chia thành từng nhóm tách ra để hành động, đối phương cũng sẽ vì thế mà hủy trận pháp để chia ra truy theo chúng ta.” Ái Chi phân tích tình hình rồi nói.
Cả nhóm đồng ý chỉ trừ Hải Niên.
“Chúng ta cứ ở đây, pháp trận này chỉ là ảo trận cấp thấp, đối phương không t·ấn c·ông mà cố duy trì pháp trận kiểu này thì chứng tỏ bọn chúng không đủ tự tin để đánh bại chúng ta hoặc chính là muốn chia chúng ta ra.”
Nghiệt Sinh cũng cảm thấy Hải Niên nói có lý, Tiểu Tiểu tất nhiên nghe theo lời của Nghiệt Sinh.
Nhưng Tố Liên thì lại nghe theo lời của Ái Chi.
Lúc này từ trên bầu trời theo đủ mọi hướng truyền đến âm thanh cười vang vảng: “Haha, Nhất Nam tông, các ngươi hôm nay cứ chôn xác ở đây đi.”
“Các ngươi là Thượng Hoài tông?” Ái Chi ngửa mặt hét lớn để đáp lời.
“Đúng thế thì sao nào? Chi viện của bọn ta đến thì cũng là lúc các ngươi phải chôn tại nơi này.”
Ái Chi nghiến răng giận dữ, quay qua nói: “Nghiệt Sinh với Tiểu Tiểu một nhóm, còn lại mỗi người một hướng, nhanh đi nếu không chi viện bên kia sẽ đến.” Nàng nói xong thì liền vọt đi đầu tiên.
Tố Liên thấy vậy cũng đổi hướng đi.
Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu cũng rời đi theo hướng ngược với hai người còn lại.
Chỉ có Hải Niên vẫn đứng đây, ánh mắt phức tạp cùng khó chịu, vài phút sau trôi qua y mới chịu rời đi.
Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu bá·m s·át nhau cứ thế lên đường chạy đi.
Nhưng chỉ được một chút thì trước mặt của hai bọn hắn xuất hiện một người mặc trên mình trang phục của Thượng Hoài tông.
“Xin chào hai nhóc con, hôm nay ta đến là để kế hoạch vượt chỉ tiêu.” Gã vừa cười vừa nói, khuôn mặt gã có một vết sẹo lớn bên miệng phải, ánh mắt cứ lia qua lia lại, thân người chỉ thuộc dạng tầm trung, không ốm, không mập, không cao cũng không lùn, trên tay của gã là một thanh đao ngắn chỉ dài chưa tới một mét.
Nghiệt Sinh kéo Tiểu Tiểu về sau, hắn cảm nhận được sức nặng trên người của đối phương, đẳng cấp tu vi ắt hẳn cũng là Khối Nguyên cảnh.
“Đứng sau anh.” Nghiệt Sinh nghiêm trọng nói.
“Ồ, đúng là một người đàn ông thực thụ, để ta bắt nhốt ngươi rồi hãm h·iếp cô ta thì ngươi sẽ làm được gì?” Gã vừa nói vừa lao lên.
Nghiệt Sinh khai triển Mộc Sinh Hoàn Pháp, khối măng non trong thực tâm cung cấp ra nguồn sinh lực cho cơ thể.
Hỏa Thể Hóa Pháp đồng thời được thi triển, cả thân thể của Nghiệt Sinh b·ốc c·háy ngọn lửa với sức nóng nhẹ.
Nghiệt Sinh đi lên nghênh chiến, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, hắn đã nằm dưới đầm lầy với cái mồm đầy máu, cơn đau cũng phải đợi đến lúc này mới có thể cảm nhận được, tốc độ của gã vượt qua khả năng phản ứng của hắn.
Gã đó cũng hạ chân xuống, miệng cười ha hả.
Nhưng bỗng một khoảnh khắc, xung quanh của gã chỉ toàn là bóng tối.
Gã hừ lạnh một tiếng, bóng tối đã biến mất, Tiểu Tiểu lúc này đang bên cạnh đỡ Nghiệt Sinh.
“Bóng tối vừa rồi chẳng lẽ là do ngươi làm ra sao?”
Tiểu Tiểu ôm chặt Nghiệt Sinh, ánh mắt giận dữ sát khí nhìn về chỗ của đối phương.
“Haha, ánh mắt thật là cay độc, để ta đoán xem nào, hai người là tình nhân sao?”
Nghiệt Sinh lau hết v·ết m·áu trên miệng, trên lồng ngực của hắn vẫn còn dấu vết bầm dập để lại, ngay cả việc bản thân b·ị đ·ánh như thế nào còn không biết thì bây giờ chống trả đối phương thế nào?
“Tiểu Tiểu, chạy đi, anh sẽ cản hắn lại.”
Tiểu Tiểu dù nghe như thế vẫn chẳng thèm động đậy, Nghiệt Sinh gượng người đứng dậy, hắn biết Tiểu Tiểu dù thế nào cũng sẽ không bỏ rơi mình, như vậy bây giờ chỉ có thể tìm cách chống chọi đến cùng.
“Đến đi, tên khốn.” Nghiệt Sinh hét xong đẩy tay Tiểu Tiểu ra, ngọn lửa lại một lần nữa bùng cháy trên thân của hắn.
Lúc này, trên người của đối phương bỗng run nhẹ, đối phương nhích chân một cái thì đã liền lao tới với tốc độ cực nhanh, theo như ánh nhìn của Nghiệt Sinh thì chỉ như một đốm đen lao đến, cũng may khi gã vừa gần đến thì lại bỗng khựng lại, bởi vì xung quanh của gã đã đều là màu đen.
Không để phí cơ hội, Nghiệt Sinh dồn hết sức lực vào cú đấm nhắm thẳng phần bụng làm cho đối phương văng xa va vào gốc cây phía xa một cái “gầm.”
Đối phương nhìn thấy lại được ánh sáng, giận dữ quát lên: “Tao sẽ g·iết hết hai người bọn mày.”
Nghiệt Sinh lúc này mới tự tin hơn, hắn biết khi nãy là Tiểu Tiểu ra tay, mà quan trọng hơn đối phương không phải là không có cách để đánh bại, tốc độ đối phương vượt bậc chính là bởi công pháp của gã tu luyện.
“Tiểu Tiểu, cứ vậy giúp ta.”
“Dạ.”
Nghiệt Sinh lại lần nữa tiến lên, đối phương mặt nhăn như ăn ớt, chân động một cái liền biến mất trước mắt Nghiệt Sinh.
Bỗng trước mặt của gã lại là bóng tối, nhưng lần này gã không dừng lại mà cứ thế để nắm đấm về trước và tiến thẳng.
Nghiệt Sinh không kịp nhìn thấy gì đã b·ị đ·ánh bay về sau hơn chục mét.
Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến.
“Hừ, hai con chó Hạt Nguyên cảnh lại ôm hy vọng đánh bại Khối Nguyên cảnh sao? Thật nực cười.”
Nói xong gã lại một lần nữa tiến lên với tốc độ siêu việt.
Nghiệt Sinh trong đau đớn vẫn kéo Tiểu Tiểu về sau rồi ôm chặt lấy nàng, bỗng ánh mắt của hắn chuyển sang màu xanh lục, chiếc đèn lồng đang treo bên phải lưng hóa thành to lớn.
Nắm đấm của gã Thượng Hoàng tông vừa đến đã bị Nghiệt Sinh một tay chụp lấy.
“Gaaaa… thả ra.” Tay của Nghiệt Sinh đang bóp nát cánh tay của đối phương.
Nghiệt Sinh quay đầu nhìn lại, đôi mắt xanh lạnh lẽo của hắn làm cho đối phương như muốn rụng tim ra ngoài.
Rất nhanh cảnh tượng thay đổi, mọi v·ết t·hương trên người của Nghiệt Sinh đều được hồi phục.
Bỗng lúc này, cái măng non bên trong thực tâm của Nghiệt Sinh khẽ động.
“Cái gì? Không thể nào!” Âm thanh từ cái lồng đèn vang lên.
Tiểu Tiểu một bên lo lắng cực độ, vẻ mặt như sắp khóc, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra và nên làm thế nào để giúp Phạm Nghiệt Sinh?
Chiếc lồng đèn bám chặt vào người Nghiệt Sinh như bị hút lấy, ánh sáng của nó phát ra thành một vòng xoáy xanh rồi đều đi vào bên trong của Nghiệt Sinh, rất nhanh chiếc lồng đèn lại bị biến thành trạng thái nhỏ ban đầu.
Tên Thượng Hoài tông kia cũng bị vòng xoáy làm ảnh hưởng, đến khi vòng xoáy kết thúc, gã rút tay ra nắm đấm của Nghiệt Sinh rồi lại vung đấm tay kia vào mặt của hắn.
Nhưng lần này Nghiệt Sinh chỉ bị chảy máu mũi đôi chút.
Gã Thượng Hoài tông càng thêm hoảng, gã tu luyện đến nay cũng là mười năm, nhưng chỉ trong hôm nay cái cảm xúc ngạc nhiên cùng hoảng hốt phải bằng cả mười năm ấy cộng lại.
Nghiệt Sinh chưa hiểu lắm chuyện gì xảy ra nhưng hắn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đã tăng cao, ngọn lửa trên thân một lần nữa bùng cháy, trang phục trên người cũng vì thế đang cháy rụi.