“Bố tiên sư nhà mày!” Gã Thượng Hoài tông hét lên, nét mặt giận dữ cực độ, gã lần nữa biến mất, đến lúc định hình thì bàn chân đã in lên mặt Nghiệt Sinh.
Nhưng cú đá vừa rồi chỉ làm Nghiệt Sinh nghiêng đầu một chút, miệng chảy thêm ít máu, Nghiệt Sinh đưa một tay nhanh chụp lấy bàn chân của gã.
“Haaa…” Nghiệt Sinh gào lên sau đó nắm chặt chân gã vung thật mạnh từ trên xuống dưới, cú vung làm nước văng lên tung tóe.
Đối phương lần nữa vận dụng tốc độ, bật ngược người dậy tung đấm vào mặt của Nghiệt Sinh.
“Hả…” Gã méo hết mặt mày, bởi đơn giản Nghiệt Sinh đang nở nụ cười lấy, cú đấm trực diện vào mặt nhưng hắn vẫn chịu được.
“Để xem ta và ngươi ai mới là vua lì đòn đây.” Nghiệt Sinh nói xong lại nắm lấy chân của gã quật qua quật lại xuống mặt nước, cứ lâu lâu gã lại vùng lên đấm hắn nhưng cái nắm chặt chân vẫn vậy.
Nghiệt Sinh vung vào nước một hồi lại vung vào cây, một lát sau, gã Thượng Hoài tông đã chính thức tắt thở.
Nghiệt Sinh buông gã xuống rồi ôm mặt đau đớn, khuôn mặt của hắn cũng bầm dập thê thảm, không còn nhìn ra mặt người, quần áo trên người cũng chỉ còn một chút vương lại.
Bỗng lúc này cái lồng đèn bên người của hắn lại hóa về kích cỡ bình thường rồi phát ra ánh sáng xanh lục, cái xác của gã Thượng Hoài tông rất nhanh chỉ còn là cát bụi cùng một bộ quần áo còn sót lại.
Nghiệt Sinh đưa tay chụp lấy lồng đèn rồi hào hứng nói: “Ta biết ngươi thật sự là linh khí mà, cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi sao?”
“Hiện thân tổ tiên nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi ta cũng không mất hết sinh khí tích trữ hai mươi năm nay.”
Lồng đèn nói xong thì lại quay về kích cỡ nhỏ như cũ mặc kệ Nghiệt Sinh réo gọi như thế nào.
“Tiểu Tiểu, khi nãy đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn tường thuật lại những gì mà nàng đã thấy.
“Vòng xoáy xanh, v·ết t·hương tự phục hồi?” Nghiệt Sinh ngẫm lại, hắn đi vào bên trong thực tâm thì mới phát hiện măng non đã cao đến mười phân, đây cũng chính là lý do cho sức mạnh vừa rồi của hắn.
Nghiệt Sinh thay lấy quần của gã Thượng Hoài tông, tiếp đấy hắn lộn ngược phần áo của gã ra ngoài để không còn màu sắc của Thượng Hoài tông rồi mới mặc vào.
“Này lồng đèn, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?” Nghiệt Sinh ngồi trên một thân cây cùng với Tiểu Tiểu, hắn vẫn chưa bỏ cuộc việc nói chuyện với nó.
Rốt cuộc mọi công sức đều xứng đáng, lồng đèn cuối cùng cũng nói chuyện.
“Là ta có ơn cứu mạng lại còn giúp ngươi tăng cao thực lực, ngươi phải giúp ta đi đến Thượng Hoài tông lấy một món đồ.” Thanh giọng của chiếc lồng đèn cứ như một đứa trẻ nam chỉ mới mười tuổi.
“Thượng Hoài tông cũng chính là nơi thù hằn của Lão Đồng, ngươi muốn ta giúp ngươi tiêu diệt bọn chúng sao?”
“Bây giờ thì không cần diệt sát nữa, mà chỉ cần lấy đồ thôi.”
“Được, khi nào ta có thực lực tiêu diệt Thượng Hoài tông thì sẽ tiện giúp lấy đồ cho ngươi.” Nghiệt Sinh nói với một lòng tự tin cao độ khi vừa ra tay hạ gục được một Khối Nguyên cảnh.
Lồng đèn như vậy mới quát lên: “Giúp mã cha ngươi! Lão Đồng từ đầu đến cuối đều do ta điều khiển, bây giờ ta không còn nhiều thời gian nữa cũng là vì ngươi đó tên nghiệt súc.”
Nghiệt Sinh nghe thế lại nghiêng đầu, mặt trưng ra đần thối, hắn tiếp theo hỏi liên tục lồng đèn hai mươi câu hỏi thì mới hiểu hết mọi chuyện.
Hóa ra lồng đèn này từ trước đến giờ đều điều khiển Lão Đồng để hấp thụ sinh lực của các xác c·hết, đến khi gặp được hắn thì mới thay đổi đối tượng bởi Lão Đồng chỉ là phàm nhân nên không thể nào trụ nổi nữa, nhưng chỉ mới vừa muốn điều khiển trong ngày hôm nay thì nó lại bị thực tâm của hắn cắn nuốt toàn bộ sức mạnh.
“Tại sao ngươi lại không lựa chọn những kẻ mạnh hơn?”
“Đồ ngu, ta đang trốn tránh hiển nhiên phải bám vào những tiểu nhân vật như ngươi rồi.”
Nghiệt Sinh không nói nữa, các v·ết t·hương cũng đã được xử lý tạm ổn, hắn và Tiểu Tiểu nhanh liền muốn rời đi, hiện tại có hai phương án, một là tự mình chạy ra khỏi nơi này, còn hai là đi tìm đồng môn để hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng vừa mới cất bước được một đoạn thì hắn và Tiểu Tiểu nghe thấy âm thanh đánh nhau.
Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu dừng lại, khuôn mặt của hắn mang vẻ trầm tư.
“Tiểu Tiểu, em ở lại đây, anh đi một chút rồi về.”
Tiểu Tiểu vội kéo lấy tay của Nghiệt Sinh.
“Không, em phải đi cùng anh.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, Nghiệt Sinh cũng hết cách, hắn và nàng cùng đi đến nơi phát ra âm thanh đánh nhau.
Nhưng mà khi đến nơi thì viễn cảnh trước mặt của hắn lại không như những gì mình nghĩ, không phải huynh đệ mình đánh nhau với Thượng Hoài tông mà lại là Ái Chi và Hải Niên đánh nhau, hai tên Thượng Hoài tông lại đứng nhìn bên ngoài.
Cả bốn lúc này đều có v·ết t·hương trên người.
“Cái gì?” Nét mặt của Nghiệt Sinh biến sắc, hắn nhìn thấy một vũng máu đỏ phía dưới, và người nằm phơi thây không ai khác chính là Tố Liên.
Hải Niên và Ái Chi tạm thời ngừng chiến khi có sự xuất hiện của Nghiệt Sinh.
Còn hai tên Thượng Hoài tông nhanh chóng nhận ra vấn đề: “Tại sao ngươi lại mặc quần áo của sư đệ bọn ta?” Một trong hai gã quát lên.
“Ta g·iết đó!” Nghiệt Sinh khuôn mặt sát khí liếc lên, nhìn thấy đồng môn của mình nằm đấy khiến hắn thật sự kinh nộ, những kí ức khi xưa về c·ái c·hết của toàn bộ Chân Tinh môn truyền về.
“Vậy thì đền mạng đi.” Cái gã Thượng Hoài tông khi nãy nói chuyện lúc này xông lên, gã niệm ấn liên tục, một q·uả c·ầu l·ửa cứ thế được tạo ra đánh thẳng về chỗ của Nghiệt Sinh.
Phạm Nghiệt Sinh đẩy Tiểu Tiểu về sau, khí thế thay đổi, ngọn lửa trên người lại lần nữa bừng lên.
Hắn lấy tốc độ cực nhanh tránh sang bên trái rồi đạp vào thân cây ở đó làm thế tiến lên.
Gã Thượng Hoài tông ngạc nhiên đưa hai tay phòng thủ, tốc độ của Nghiệt Sinh quá nhanh.
Nghiệt Sinh bay đến lấy một chân đá thẳng vào hai tay của gã rồi nhảy ngược lại về sau.
Chiêu đòn vừa rồi làm cả Hải Niên và Ái Chi ngạc nhiên, gã Thượng Hoài tông kia tức giận lại tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa to bằng cả một người trưởng thành.
Ngọn lửa dữ dội bừng cháy, Nghiệt Sinh lại một lần nữa lao tới, gã muốn ném q·uả c·ầu l·ửa về chỗ của hắn thì bỗng mọi thứ xung quanh tối đen như mực.
“Chuyện quái gì?” Đó là những câu từ cuối cùng mà gã hét lên.
Lần này Nghiệt Sinh biết được Tiểu Tiểu đã ra tay, hắn lao đến thật gần rồi một đấm nhắm thẳng vào phần cổ của gã.
Tên Thượng Hoài tông còn lại nhanh chóng nhận ra vấn đề, gã muốn xong lên nhưng mọi thứ đã muộn.
Phần cổ của tên kia bị Nghiệt Sinh dồn hết sức đánh nát, nhưng hắn không dừng lại mà cứ một tay giữ người một tay tiếp tục tung đấm.
“Tên khốn nạn.” Gã Thượng Hoài tông còn lại tiến lên, nhưng lúc này Ái Chi đã đứng ra chặn lại đòn đánh đấy.
“Nữ nhân khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?”
Ái Chi đánh bật gã xong sau đấy lùi lại về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Hải Niên và Thượng Hoài tông cấu kết, muốn đưa chúng ta vào chỗ c·hết.” Ái Chi nói từng chữ rõ ràng làm cho Nghiệt Sinh không tự chủ mà liếc mắt tức giận với Hải Niên.
Gã Thượng Hoài tông kia nuốt một cục tức trong lòng sau đó nói: “Hải Niên, rời đi thôi.”
Hải Niên thở dài một tiếng, miệng nhếch sang một bên, bây giờ y đã bị đưa vào thế bí hoàn toàn.