Hải Niên cũng rất nhanh rời đi, chỉ còn lại Ái Chi, Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu đứng chung chỗ.
“Sư đệ, không ngờ bây giờ thực lực của đệ lại tiến nhanh như vậy.”
“Cảm tạ sư tỷ đã khen.”
“Haha, đệ có thể kể…”
Ái Chi đang nói chuyện thì Nghiệt Sinh cắt lời: “Có phải chúng ta bây giờ nên an tán cho xác của Tố Liên sư tỷ?”
“Ôi c·hết! Ta lại quên mất chuyện quan trọng nhất.” Ái Chi giọng tự trách, nàng lao xuống dưới xác của Tố Liên rồi dùng hai tay đưa lên.
Do nơi này chỉ toàn là nước nên cả ba quyết định sẽ đưa xác của Tố Liên ra khỏi chỗ khác mới chôn cất, nếu trên đường thuận lợi thì sẽ mang luôn về Nhất Nam tông.
Nhưng chỉ mới đi được một chút thì Nghiệt Sinh phát hiện ở dưới có một cái hang động nhỏ, hắn đề xuất ý kiến muốn dừng chân tại đây.
Bỗng lúc này Ái Chi mới nói: “Sư đệ, ngươi có nghĩ rằng chúng ta sẽ về được Nhất Nam tông?”
“Sư tỷ nói gì vậy?” Nghiệt Sinh quay đầu lại thì thanh kiếm của Ái Chi đã găm vào bụng của hắn.
“Anh.” Tiểu Tiểu hét lên, một tay giơ lên, mọi tầm nhìn của Ái Chi đều hóa đen.
Nghiệt Sinh nhờ vậy mới rút lui được về sau.
Nhưng máu của hắn cũng đã không ngừng chảy ra, vết kiếm sâu đến năm phân, kém thêm một chút nữa thì đã trở thành đòn chí tử.
Ái Chi không nhân nhượng vứt xác của Tố Liên xuống dưới.
Nàng từ thân cây di chuyển xuống mặt đầm lầy.
“Hóa ra đây là lý do mà đệ có thể chiến thắng được tên Thượng Hoài tông kia, Tiểu Tiểu không ngờ lại có chiêu thức mạnh như vậy.”
“Tại sao ngươi lại làm vậy? Chúng ta không phải là đồng môn sao? Mà ngươi cũng chính là người đưa bọn ta đến Nhất Nam tông.”
“Xin lỗi đệ, ta cũng có lý do của riêng mình.”
Lúc này cái tên Thượng Hoài tông khi nãy cũng đã xuất hiện, gã đứng cạnh chỗ của Ái Chi, khuôn mặt đỏ điên, tay nắm chặt thanh kiếm màu đen tuyền trên tay.
Phạm Nghiệt Sinh lúc này mới hiểu, hóa ra người cấu kết Thượng Hoài tông không phải Hải Niên mà là Ái Chi đây, nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ được rằng tại sao khi mà nàng chính là con gái cưng của tông chủ.
Tên Thượng Hoài tông đó một tay ôm vào eo của Ái Chi rồi vuốt lên vuốt xuống, gã ta không ngại nói to cho cả Nghiệt Sinh đều nghe.
“Nhiệm vụ lần này làm tổn thất hai sư huynh đệ của ta, nếu lát nữa hoàn thành ngươi không biết đều thì đừng trách thuốc của tháng sau không có.”
Ái Chi ánh mắt hoảng sợ, nàng nắm chặt kiếm rồi tiến về chỗ của Nghiệt Sinh.
Bị thương nặng, Nghiệt Sinh thật sự không biết làm gì hơn, Tiểu Tiểu lúc này mới đứng ra, ánh mắt của nàng tỏa ra hắc khí.
Ái Chi trên lưỡi kiếm xuất hiện một vòng nước xoáy, nàng đang tiến đến thì đưa kiếm về phía trước, vòng nước như một mũi tên bắn ra.
Nghiệt Sinh muốn kéo Tiểu Tiểu về sau thì bỗng mũi tên nước đó bị một thanh thương đánh nát.
Người xuất hiện chính là Hải Niên, v·ũ k·hí của y là một thanh thương dài hai mét, đầu thương hình tiễn có ngù thương màu đỏ sậm.
Ái Chi đứng lại, giọng nói từ từ: “Hóa ra ngươi vẫn chưa bỏ đi, đúng là khôn khéo lắm.”
“Ta sao có thể đi được khi người g·iết Thiếu Chiến sư huynh đang ở đây.”
Phạm Nghiệt Sinh nghĩ đến mọi chuyện, chẳng lẽ c·ái c·hết của Thiếu Chiến lần trước đều là do một nàng sắp xếp?
Hải Niên lúc này cổ rướn lên, y quát lớn đến phun tóe nước miếng: “Tại sao ngươi lại làm vậy? Tại sao lại phản bội Nhất Nam tông? Ngươi chính là con gái của tông chủ mà.”
Gã Thượng Hoài tông kia đi đến, lại một lần nữa đặt tay lên eo của Ái Chi.
“Nàng ta không hề phản bội, chỉ là thứ thuốc mà chúng ta cho nàng uống quá đau đớn, haha, lũ Nhất Nam tông ngu ngốc.”
“Thuốc?” Hải Niên nhớ lại lời của Tố Liên trước đây, từ trong phòng của Ái Chi thỉnh thoảng lại có tiếng gào thê thảm.
Y cũng đúc kết hết mọi chuyện rồi nói: “Vậy là các ngươi dùng thuốc hạ độc nàng ta rồi bắt ép nàng ta thực hiện theo những lời của các ngươi.”
“Haha, đệ tử thiên tài của Nhất Nam tông gần đây quá nhiều, bọn ta chỉ là g·iết bớt một vài người mà thôi.”
Hải Niên tức giận cực điểm, c·ái c·hết của Thiếu Chiến lần nữa hiện lên trong tâm trí, hắn cầm lấy thanh thương của mình, trên thương lập tức có luồng sét tím bao quanh.
“Xem ra ở đây cũng có một thiên tài, vậy là có thể vượt chỉ tiêu rồi.” Gã Thượng Hoài tông nói rồi vung kiếm.
Một lưỡi hái gió từ kiếm của gã bắn ra.
Hải Niên đang chạy thì đưa đầu thương đâm xuống đất sau đó tạo sức bật cho bản thân nhảy lên cao để tránh né mấy lưỡi hái gió.
Từ trên hạ xuống, Hải Niên cầm lấy thanh thương quật tới.
Ái Chi đưa thủy kiếm ra đỡ, những tia sét trên đầu thương truyền tới làm cho nàng bị ảnh hưởng.
Gã Thượng Hoài tông lúc này vung kiếm muốn chém vào thì Tiểu Tiểu ra tay.
“Ám Nhiên.” Tiểu Tiểu mở miệng nói.
Lần này xung quanh của gã Thượng Hoài tông không chỉ tối đen như mực mà còn có cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Nghiệt Sinh vận dụng Mộc Sinh Hoàn pháp trị thương liên tục, cảm thấy tạm ổn, hắn vận dụng Hỏa Thể Hóa pháp lên cực điểm khả năng, rồi cũng theo bước chân xông lên.
Ái Chi tạo ra một vòng xoáy nước trên tay không có mấy sức sát thương nhưng đã đẩy được Hải Niên về sau.
Nàng ngã khuỵu một chân xuống do ảnh hưởng của dòng sét.
Gã Thượng Hoài tông lúc này mới lấy lại được tầm nhìn, thấy Nghiệt Sinh đang hướng đến gã lại một lần nữa vung kiếm.
“Trảm Phong.”
Từ phía của Hải Niên, dòng điện kết thành hình rồi tạo nên một dòng điện dài xẹt qua làm đòn vung kiếm của gã Thượng Hoài tông chệch hướng.
Nghiệt Sinh tiến đến chỉ cách mấy bước chân, nắm đấm từ sau vung ra trước, nhưng bỗng có một bức tường nước xuất hiện trước mặt đón lấy nắm đấm của hắn.
Mất đà Nghiệt Sinh liền lui lại rồi đứng bên cạnh của Hải Niên.
Tiểu Tiểu cũng đi lên lại gần hai người.
Lúc này chỉ thấy Ái Chi và gã Thượng Hoài tông chấp kiếm vào nhau.
“Không ổn, hai tên này muốn nguyên tố kết hợp.” Hải Niên vội vàng nói.
Lúc này trước mặt của Ái Chi và gã kia xuất hiện một khối nước lớn, bỗng khối nước chỉ mất vài giây để xoáy cực đại như một ngọn lốc xoáy.
Khối nước được bắn tới với tốc độ cực nhanh, sức nặng của nước và vòng chuyển của gió kết hợp làm cho Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu không thể tránh khỏi.
Hải Niên lúc này cầm thương ra chống lấy, nhưng khả năng đỡ đòn của nguyên tố lôi luôn rất yếu.
Cơn lốc nước chỉ bị Hải Niên cầm chừng được vài giây thì cuốn cả y và Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu về sau.
Ái Chi và gã Thượng Hoài tông cũng thở hổn hển, bọn chúng không quen kết hợp nên chiêu vừa rồi làm hao tổn linh lực cùng cắn trả khá lớn.
Hiển nhiên vẫn đỡ hơn một phần so với nhóm người Nghiệt Sinh.
Hải Niên lúc này thân hình bầm dập, Nghiệt Sinh cũng đau đớn không thôi, hắn quay lưng về sau rồi lập tức một tay tóm lấy Hải Niên, một tay nắm lấy Tiểu Tiểu chạy vào bên trong hang động.
“Nhanh đuổi theo.” Ái Chi nói.
“Gấp cái gì? Ta còn muốn trêu đùa với lũ khốn này.”
Hang động tăm tối, Nghiệt Sinh cho bàn tay của mình bừng cháy để soi sáng.
“Để ta lại rồi chạy đi.” Hải Niên gượng nói khi được Nghiệt Sinh đưa lên lưng cõng, Tiểu Tiểu đỡ hơn nên vẫn có thể tự di chuyển.
“Anh à, cẩn thận.” Tiểu Tiểu bỗng nói.
“Có chuyện gì à Tiểu Tiểu?”
“Trong bóng tối, em cảm nhận được một sự hiện diện đáng sợ, anh tạm thời tắt ánh sáng đi.”