Nghiệt Sinh lập tức làm theo, dựa vào lời nói của Tiểu Tiểu, bọn chúng ngay cả nhịp thở cũng phải điều hòa lại.
Tiểu Tiểu lại nhắm mắt, nàng lần mò trong bóng tối, hang động này không quá sâu để có thể cảm nhận.
Tiểu Tiểu đưa Nghiệt Sinh và Hải niên vào một mạch nhỏ của hang để lẫn trốn.
Lúc này thì Ái Chi và tên Thượng Hoài tông sau khi uống vài viên đan dược trị thương và bôi thuốc lên người thì cũng đi vào hang động, bọn chúng từ từ bước vào, trên tay của gã Thượng Hoài tông là một chiếc đuốc nhỏ.
“Chúng ta cứ đốt mẹ nó đi.” Gã Thượng Hoài tông nói.
“Không được, ta phải tận tay g·iết hết mới yên tâm, không thể để điều bất trắc xảy ra.”
Gã Thượng Hoài tông lúc này ép Ái Chi vào sát vách hang, cả hai bọn chúng mới chỉ bước vào hang động được mấy bước.
“Ái Chi, nàng vẫn muốn về Nhất Nam tông sao? Hay là về Thượng Hoài tông với ta, ta đảm bảo sẽ để nàng không phải chịu đau đớn do thiếu Vẹn Nguyệt đan nữa.”
Ái Chi khó chịu đẩy ra nhưng tên này lại càng làm quá, gã đưa miệng hôn lên cổ của nàng.
Còn về Vẹn Nguyệt đan là một loại độc dược cực kỳ quý hiếm, người trúng cứ cách khoảng một tháng lại chịu đựng nỗi đau cùng cực thấu xương tủy nếu không có giải đan, Ái Chi cũng là bị Thượng Hoài tông gài bẫy trong một nhiệm vụ bên ngoài. Nhưng thay vì lựa chọn tự chịu đau đớn hay tìm các bậc cao tầng giúp đỡ, nàng lại quyết làm việc theo lệnh của Thượng Hoài tông, tìm cách g·iết những thiên tài nổi bật của Nhất Nam tông.
Sự kinh khủng của Vẹn Nguyệt đan không phải là việc gây đau đớn sau một tháng thời gian mà là mỗi lần dùng giải đan đều tạo nên cảm giác hưng phấn, khoái cảm cực độ.
Ái Chi muốn đẩy gã ra thì gã lại càng lấn tới, tay của gã đã đặt lên quả đào của nàng.
“Tên khốn cút ra.” Ái Chi quát lên, dùng sức đẩy gã ra.
“Haha, ngoan nào, nếu không tháng sau giải đan sẽ đến hơi trễ đấy.”
Những lời không sạch sẽ lớn khiến cho Nghiệt Sinh và Hải Niên cảm thấy giận dữ, ít nhất cũng phải tôn trọng những người ở gần chứ.
Nhưng tiếng nói đó không chỉ là đến mỗi chỗ của ba người Nghiệt Sinh.
“Im lặng.” Tiểu Tiểu nói nhỏ.
Bỗng lúc này hang động rung lên, một bóng đen từ bên trong vụt ra với tốc độ cực nhanh, nó lao vào táp thẳng làm cho gã Thượng Hoài tông chỉ còn một nửa thân.
Ái Chi lúc này hoảng sợ, bởi phía trước của nàng là Tam đẳng yêu thú Sấu Năm Chèo.
Yêu thú nuốt sạch phần thân thể gã Thượng Hoài tông vừa cắn được vào bên trong bụng.
Ái Chi lúc này lấy ra từ bên trong nhẫn trữ vật một quả cầu màu nâu đất.
Tiểu Tiểu ba người chỉ dám trốn trong mạch hang mà không dám thở mạnh, tuy không hiểu nhưng tiếng hét đau đớn của gã Thượng Hoài tông đủ biết ngoài đó đang có bi kịch gì.
“Phải làm sao đây?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Chờ đợi.” Hải Niên đáp.
Ái Chi cầm lấy khối cầu rồi truyền linh lực vào nó, Sấu Năm Chèo mang hình dáng cá sấu nhưng lại có thêm một cái chân mọc giữa hai chân phía bên trái, da trơn chứ không sần sùi, mũi lại màu đỏ, kích thước gấp đôi hai người bình thường. Trên người của nó bây giờ mang theo nhiều v·ết t·hương, hiển nhiên tin tức là đúng, nó đã b·ị t·hương nặng, nhưng Tam đẳng yêu thú vẫn là Tam đẳng yêu thú.
Sấu Năm Chèo vừa quay đầu lại thì Ái Chi đã ném khối cầu về chỗ của nó.
“Ha…” Ái Chi hét lên, khối cầu nổ tung tạo nên một chấn động hết một vùng, con Sấu Năm Chèo cũng bị thổi bay đến mấy mét.
Quả cầu này là món pháp khí chỉ dùng một lần mà cha của nàng để nàng phòng thân.
Vụ nổ oanh tạc tạo nên một phần lõm lớn trên mặt đất, thấy Sấu Năm Chèo bất động, Ái Chi mới thở ra một hơi, nàng cầm lấy thanh kiếm vung ra lần nữa, một mũi tên nước bắn vào người của nó.
Xác định con yêu thú đ·ã c·hết, Ái Chi từ từ tiếp cận, nhưng lúc này cái đuôi của Sấu Năm Chèo quật mạnh khiến cho Ái Chi b·ị đ·ánh văng vào một gốc cây, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Sấu Năm Chèo lúc này lật người dậy.
Ái Chi sắc mặt tái mét không chỉ do mỗi v·ết t·hương, nàng hướng về bên trong hang động, điên cuồng hét lên: “Giúp ta với, ta chỉ là bị ép do trúng độc.”
Thấy bên trong không có động tĩnh, nước mắt của nàng tuôn ra, vừa khóc vừa nói: “Sư huynh, sư đệ, cứu ta…”
Nghiệt Sinh lúc này muốn bước chân ra ngoài nhưng Hải Niên đã nắm lấy tay của hắn.
“Nghiệp do cô ta tạo ra thì tự cô ta phải chịu.”
“Nhưng nguyên do cũng là do trúng độc.”
“Vậy ngươi nghĩ rằng tông chủ sẽ không thể giải được độc sao? Chỉ là sự độc ác của cô ta trỗi dậy mà thôi.”
Nghiệt Sinh ngồi xuống, tiếng thét của Ái Chi vang lên, nàng ở bên ngoài chỉ còn lại một vũng máu.
Sấu Năm Chèo xử lý xong thì từng bước đi vào bên trong hang động, nó thương tích cực kỳ nặng nề lại phải ăn thêm một đòn nổ tung của Ái Chi nên càng thê thảm.
Sấu Năm Chèo đến gần chỗ mà đám người Nghiệt Sinh đang nấp thì bỗng khựng lại rồi đưa mũi vào hít hít.
Việc này làm cho ba người Nghiệt Sinh phải tự nín thở, mồ hôi chảy khắp lưng.
“Chạy.” Tiểu Tiểu vội nói rồi kéo tay của Nghiệt Sinh chạy ra ngoài.
Hải Niên cũng chạy theo còn Sấu Năm Chèo chỉ cắn bừa theo tiếng động bởi xung quanh của nó đều đã bị tối đen như mực.
Vừa chạy ra đến bên ngoài thì con yêu thú đã chạy ra đến.
Tiểu Tiểu phun ra một ngụm máu, nàng không thể di chuyển được nữa, đòn chiêu khi nãy đánh vào Sấu Năm Chèo khiến nàng bị cắn trả quá lớn.
“Tiểu Tiểu, em có sao không?” Nghiệt Sinh lo lắng dìu nàng ngồi xuống.
“Anh… chạy đi… mặc kệ em.” Tiểu Tiểu gượng nói.
Hải Niên lúc này cầm chặt thương, sẵn sàng đối đầu với Sấu Năm Chèo.
Thân thể Nghiệt Sinh cũng bừng bừng hỏa diệm, hắn bước ra đứng cạnh với Hải Niên.
“Sư đệ, trận chiến này e rằng khó sống sót đây.” Hải Niên nói.
“Cho dù kết quả như thế nào thì cũng phải liều lấy một hy vọng.”
“Sư đệ quả thật rất kiên cường.”
Sấu Năm Chèo lúc này xông đến, năm cái chân di chuyển làm cho tốc độ của con quái vật khổng lồ lại quá nhanh.
“Để ta trước.” Hải Niên quát rồi từ thanh thương xuất hiện một tia lôi sét màu tím lớn.
Tiếp đấy hắn đưa thanh thương về sau rồi trực tiếp dùng hết sức ném thanh thương đi.
Thanh thương có lôi sét bao quanh khiến tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào lưng của con yêu thú. Nhưng nó chỉ hét lên một cái rồi vẫn phóng lên như thường.
Nghiệt Sinh nhảy lên nhưng chiếc đuôi của con yêu thú đã quật mạnh làm hắn bị hất văng mấy mét, cũng may thân thể của hắn có sức chống chịu vượt trội.
Hải Niên từ hai bàn tay tạo nên lôi sét ở giữa.
“Long Lôi Xích.” Y hét lên rồi đưa hai tay xuống nước, dòng sét theo nước t·ấn c·ông vào Sấu Năm Chèo.
Nó hét lên rồi chạy nhanh đến vào chỗ của Hải Niên.
Nghiệt Sinh lúc này lại nhảy lên muốn nhắm vào lưng của con yêu thú.
Hải Niên né sang một bên, nhưng thấy Nghiệt Sinh đang nhảy đến thì y cũng lao lên.
Con Sấu Năm Chèo lúc này chỉ quan tâm đối tượng trước mặt, nó tung ra một cú táp, Hải Niên tránh được lúc thời khắc nguy hiểm nhưng cánh tay của y cũng đã bên trong miệng của con yêu thú.
Nghiệt Sinh nhảy lên con yêu thú thành công, nắm chặt thanh thương đang cắm ở trên rồi rút ra, máu của con yêu thú phún ra dính khắp người hắn.