Nghiệt sinh rút thanh thương ra dồn hết lực đâm xuống con mắt trái của yêu thú.
Sấu Năm Chèo đau đớn vùng vẫy, Hải Niên cũng tranh thủ thoát ra rồi cố gắng lùi lại về sau, cánh tay trái của y hiển nhiên đã bị cắn đứt lìa.
Nghiệt Sinh chưa dừng lại ở đó, mặc cho con yêu thú như nào hắn vẫn cố ở trên lưng nó, hắn lại rút thanh thương và đâm tiếp vào con mắt kia.
Sấu Năm Chèo lại vùng lên, Nghiệt Sinh ngã xuống, cái đuôi đang quật lung tung của con yêu thú đánh thẳng vào lồng ngực khiến Nghiệt Sinh ngã văng về sau, miệng phun ra một ngụm máu lớn, xương sườn b·ị đ·ánh nát toàn bộ.
Tiểu Tiểu ngất đi dưới gốc cây, Hải Niên mất máu quá nhiều cũng ngã gục xuống.
Nghiệt Sinh càng thê thảm hơn khi thân thể bầm dập, sức sống suy kiệt cực độ.
Cũng may Sấu Năm Chèo vùng vẫy thêm một chút thì đ·ã c·hết đi.
Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc này chiếc lồng đèn treo trên lưng Nghiệt Sinh hóa to trở lại, nhìn thấy Nghiệt Sinh hấp hối, nó muốn hấp thụ sinh lực của hắn.
Nhưng đáng tiếc lồng đèn vừa muốn xâm nhập thì lại kém chút bị hấp thụ ngược đến mức vỡ tan.
Tiếp đấy nó muốn nhắm đến xác của Sấu Năm Chèo thì khoảng cách lại quá xa.
“Tiểu tử khốn nạn.” Nó lại biến về nhỏ mong chờ Nghiệt Sinh c·hết, nếu hắn c·hết thì nó sẽ đợi người khác đến để bám vào, công cuộc hấp thụ sinh lực suốt trăm năm lại bắt đầu lần nữa.
Hơi thở của Nghiệt Sinh yếu dần, đúng lúc cận kề c·ái c·hết thì chiếc măng non bên trong thực tâm của hắn phát ra ánh sáng, nếu bình thường năng lượng mà chiếc măng non cung cấp có ánh sáng xanh chuối thì lần này lại là xanh đậm, giống như màu xanh từ cổ thụ.
Chiếc măng ấy từ mười phân chỉ còn lại bảy phân, mà thân thể của Nghiệt Sinh cũng nhờ có nguồn năng lượng đấy nên bắt đầu hồi phục qua cơn nguy kịch.
Lát sau Hải Niên là người tỉnh dậy đầu tiên, nhìn thấy tình hình, y uống vào một viên Hoàn Sinh đan và cho cả Tiểu Tiểu, Nghiệt Sinh cùng uống.
Hoàn Sinh đan có chứa sinh lực từ nhiều thảo dược, có khả năng trị thương cho thân thể người sử dụng.
Tiếp đấy Hải Niên lại cố gắng kéo cả hai người vào bên trong hang động, y lo sợ nếu ở bên ngoài thì sẽ có người khác xuất hiện, nhìn thấy tình hình này chắc chắn sẽ có ý định g·iết người đoạt bảo, giá trị của Sấu Năm Chèo là không thể đong đếm.
Vào được một chút thì Hải Niên ngồi dựa lưng xuống, y đưa tay sờ nắn v·ết t·hương bên vai trái, mất đi cánh tay đồng nghĩa thực lực và con đường tiếp theo đã không còn được bằng phẳng.
“Thiếu Chiến sư huynh, đệ đã trả được một nửa mối thù cho huynh rồi, còn lại thì Thượng Hoài tông sẽ phải trả giá.”
Hải Niên dựa lưng một hồi thì ngủ say, Nghiệt Sinh lúc này tỉnh dậy, nhìn thấy Tiểu Tiểu và Hải Niên đều an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể mềm nhũn, mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy, nhìn thấy bên ngoài Sấu Năm Chèo đ·ã c·hết thì hắn mới yên tâm.
“Không biết bên trong có trứng yêu thú không nhỉ?” Nghiệt Sinh nhảy ra ý nghĩ, hắn chiếu sáng rồi dần đi sâu vào bên trong hang động.
Nhưng đến tận cuối hang thì chẳng có quả trứng nào cả, thay vào đó hắn tìm thấy một thanh dao găm nhỏ.
“Cái gì đây nhỉ?” Thanh dao găm này có màu sắc vàng nhạt, lưỡi dao không mấy sáng bóng mà lại có màu đen nhạt, phần chuôi dao được làm bằng tinh thạch khối nguyên chất được điêu khắc tinh xảo để thuận tiện cầm nắm.
Nghiệt Sinh đem con dao găm ra ngoài đối chiếu thì hắn phát hiện những vết sẹo cũ của con yêu thú đều được gây ra bởi con dao găm này.
“Vết thương từ đầu là do con dao găm này gây ra.”
Nghiệt Sinh thử dùng dao cắt vào thì vết cắt đều rất ngọt, lớp da dày cứng như sắt thép mà Hải Niên phải dùng toàn lực ném thương mới có thể đâm vào thì con dao chẳng cần thêm linh lực vẫn có thể làm điều đó dễ dàng.
Thấy được điều đó, Nghiệt Sinh dùng dao găm tách phần da ngoài của con yêu thú, đây chắc chắn là bộ phận đáng tiền nhất.
Chiếc lồng đèn lúc này cũng hiện thân.
“Ngươi làm gì vậy? Để ta hấp thụ nó đi.”
“Vậy thì nó thành tro bụi sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đợi chút đi, để ta lột da nó xong cái đá.”
Tiểu Tiểu lúc này cũng tỉnh dậy, nàng hoảng hốt cho đến khi thấy nghiệt Sinh đang ở bên ngoài.
Lột xong miếng da, chiếc lồng đèn hấp thụ sinh khí làm cho toàn bộ Sấu Năm Chèo chỉ còn là tro bụi, nửa cái xác của gã Thượng Hoài tông cũng vậy, chỉ có xác Ái Chi là Nghiệt Sinh không cho động vào.
Khoảng mười phút sau thì Hải Niên cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy bên ngoài không còn xác của Sấu Năm Chèo thì y liền hỏi.
“Xác của nó đâu rồi?”
“Ta đốt rồi nhưng còn miếng da đây.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa giơ miếng da lên.
“Da của Sấu Năm Chèo có giá trị nhưng phần đuôi mới là đắt giá nhất.”
Câu nói của Hải Niên xé lòng Nghiệt Sinh, hắn hiện tại rất muốn lấy cái lồng đèn ra để đ·ánh đ·ập.
Cả ba người thu dọn hiện trường, thu dọn v·ũ k·hí, đồ vật quý giá của tên Thượng Hoài tông và cả Ái Chi.
Bên trong chiếc nhẫn trữ vật của tên Thượng Hoài tông có chút linh thạch nguyên tố phong, một cuốn công pháp nhị đẳng cũng hệ phong và vài thứ linh tinh như cái gì mà sách sáu mươi chín tư thế khoái cảm, tranh vẽ hình ảnh nữ nhân hòa mình với thiên nhiên.
Nghiệt Sinh được cầm lấy toàn bộ linh thạch và cả chiếc nhẫn trữ vật của gã.
Còn những phần khác sẽ thuộc về Hải Niên.
Có nhẫn trữ vật, Nghiệt Sinh lập tức thử ngay, nó có thể chứa được chỉ khoảng một túi đồ lớn.
“Nhẫn trữ vật đều rất đắt đỏ, có không gian như thế đã là rất quý, ta cũng phải mất mấy năm cày không công thì mới có được một chiếc đây.”
Còn về những phần còn lại của Ái Chi, cả ba thống nhất với nhau sẽ mang về Nhất Nam tông.
Nhưng cách thức lại trải qua bất đồng.
“Chúng ta sẽ công khai việc Ái Chi đã phản bội.” Hải Niên kiên quyết.
“Dù gì tỷ ấy cũng một phần do bị hạ độc, chúng ta cứ nói tỷ ấy bị Sấu Năm Chèo g·iết c·hết cũng xem như là để giữ thể diện lần này.”
Cả hai mang hai quan điểm khác nhau cứ thế t·ranh c·hấp đến hết cả con đường về.
Ba ngày đi đến Hắc Sâm Lâm rất lâu nhưng giờ đây lại rất nhanh.
Thoáng chốc đã đến trước cổng của Nhất Nam tông.
Đến lúc này, Hải Niên mới chịu nhượng bộ, bởi y nhớ đến một việc.
Cả ba đi vào phòng của tông chủ để trình bày.
“Cái gì… Ngươi nói cái gì.” Ái La Phát khí thế khủng bố phát ra, mặt giận đến mức đỏ ớt, ánh mắt cay nghiệt.
“Tông chủ, Thượng Hoài tông vây bắt chúng ta, trong trận chiến lại gặp phải Sấu Năm Chèo, sư tỷ cứ thế bị con yêu thú đấy g·iết.” Hải Niên giọng rưng rưng nói, y đưa nhẫn trữ vật và cả thanh kiếm của Ái Chi về phía trước.
Ái La Phát một chưởng đánh bay cả hai người Hải Niên và Nghiệt Sinh ra bên ngoài. Tiểu Tiểu từ đầu đã quay về phòng theo lời của Nghiệt Sinh.
Cả hai đứng dậy, đòn của Ái La Phát không hề làm bọn chúng b·ị t·hương, cả hai cùng nhau đi về.
Đến khi phải tách nhau ra, Hải Niên để lại một câu nói.
“Rồi một ngày nào đó, tình thương người của ngươi sẽ hại ngươi thê thảm.”
Nghiệt Sinh gật đầu rồi rời đi, quay trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ, chuyến đi năm người chỉ có ba người quay lại, Ái Chi sư tỷ vốn hòa đồng, gần gũi lại chính là người bày trò để g·iết từng đồng môn.