Sáng hôm sau, Nghiệt Sinh đi đổi tấm da Sấu Năm Chèo sang linh thạch, cộng với số linh thạch mà hắn lấy được của đệ tử Thượng Hoài tông, hắn quy đổi gần như hết bảy phần sang linh thạch hỏa và linh thạch bóng tối.
Do linh thạch bóng tối quý hiếm nên phải đổi theo tỷ lệ năm mươi lấy một, nhưng đây là cho Tiểu Tiểu nên hắn không tiếc mấy.
Phần còn dư Nghiệt Sinh mua một bộ giao lĩnh mới mang tặng cho Đà Thị, hắn cũng muốn cho Tiến Đô một món quà nhưng y đã ra ngoài làm nhiệm vụ nên hắn tự nhủ lòng là Tiến Đô không có duyên.
Nhìn thấy món quà, tâm tư Đà Thị có phần phức tạp.
“Ngươi không đổi lấy tài nguyên tu luyện mà còn bày đặt tặng quà làm gì?”
“Xưa nay con vẫn chưa tặng được cho bà được cái gì mà.”
Cuộc sống ở Nhất Nam tông trở về vị trí cũ, chuyến đi mất mát mang lại nhiều phần thưởng quý giá, măng non bên trong thực tâm đã cao đến bảy phân, một chiếc nhẫn trữ vật quý giá với một số linh thạch lớn, lại còn thêm một thanh dao găm sắc bén.
Nghiệt Sinh đưa dao găm cho Đà Thị xem thì phát hiện đây là một món v·ũ k·hí tam đẳng, giá trị là vô cùng cao đối với hắn hiện tại.
Việc Ái Chi c·hết khi làm nhiệm vụ gây chấn động toàn tông, nghe đồn còn có tin đã có một buổi họp khẩn về việc này.
Đến tối hôm đấy sau khi xong công việc phụ bếp, hắn quay về phòng của mình và nói chuyện với chiếc đèn lồng.
Câu chuyện chỉ đơn giản khi chiếm hết tám phần là chiếc đèn lồng khóc than, chửi mắng khi trăm năm tích trữ sinh khí đều bị Nghiệt Sinh lấy hết.
Và nó với Nghiệt Sinh hình thành một giao ước.
“Vậy ta chỉ cần đến Thượng Hoài tông lấy món đồ vật kia là huề vốn việc lấy sinh khí của ngươi?”
“Đúng vậy, ta chỉ cần như thế là quá đủ rồi.”
“Ta có thể gọi ngươi là gì?”
“Tùy ý đi.”
Nghiệt Sinh suy nghĩ một hồi thì liền đặt là Lục Quang bởi ánh sáng xanh của nó.
Tối đấy, hắn lại nghiêm chỉnh tu luyện.
Nhưng mọi chuyện lại không yên ổn như vậy.
Sáng ngày hôm sau khi đang trên đường cùng với Tiểu Tiểu thì Trương Phi tìm đến, phía sau gã hôm nay không phải là hai tên tùy tùng như những lần trước, mà hiện tại gã mới là tùy tùng cho một kẻ mặc trang phục của đệ tử cấp trung.
“Ngươi lại muốn gây chuyện?” Nghiệt Sinh vừa nói vừa kéo Tiểu Tiểu về sau.
“Nghiệt Sinh, ngươi có biết người đứng trước mặt của ngươi bây giờ là ai không?”
“Ta cũng muốn biết ngươi đang làm chó cho ai?”
“Khốn kiếp, sư huynh, hắn chửi ta là chó thì cũng đồng nghĩa đang nói xéo huynh!”
Tên đệ tử cấp trung kia ra hiệu để Trương Phi im lặng, y tiến lên về trước mấy bước, hòa nhã, lễ phép nói chuyện: “Sư đệ là người đi cùng Ái Chi sư tỷ thực hiện nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.” Nghiệt Sinh đáp ngắn gọn.
“Ái Chi sư tỷ thực lực cao vậy mà tỷ ấy lại c·hết, trong khi sư đệ lại sống, ta hôm nay cũng muốn thỉnh giáo thực lực của sư đệ như nào.”
Nghiệt Sinh tất nhiên lắc đầu rồi muốn rời đi, nhưng mọi việc nào được như ý nguyện, đối phương đã mang lòng kiếm chuyện thì nếu không đạt được mục đích sẽ không bao giờ bỏ qua.
“Sư đệ sợ không muốn đấu thì có thể để sư muội sau lưng đấu cũng được.”
Nghiệt Sinh khó chịu quay đầu lại, ánh mắt phẫn nộ.
“Thấy sao sư đệ?”
“Được, đánh thì đánh.”
Đám đông đệ tử cấp thấp lập tức vây quanh lại, Nhất Nam tông cho phép đệ tử có thể tự do tỉ thí với điều kiện không cố ý đả thương nặng nhau. Trong đám vây quanh có cả Bùi Lăng, người được xem là mạnh nhất đệ tử cấp thấp hiện nay với biệt danh kẻ gác đền vĩ đại.
Gã đệ tử cấp trung đang muốn giao đấu với Nghiệt Sinh tên Khải Ngộ, một tên chẳng có gì nổi bật khi chỉ mới vừa tấn thăng đệ tử cấp trung được một năm, ngoại hình bên ngoài trái ngược với Trương Phi khi mang ngoại hình khả nhỏ nhắn, chiều cao thấp hơn cả Nghiệt Sinh một cái đầu, khuôn mặt khá xấu trai với phần môi dưới dày, cằm hô nặng.
“Sư đệ, mời ra chiêu trước.”
Nghiệt Sinh nuốt nước miếng một cái.
“Sư huynh, hay là hẹn ngày khác được không?”
Đám đông vây quanh cười rộn lên, có kẻ chán ghét cho rằng Nghiệt Sinh chỉ là thể hiện lúc đầu, đến khi gần đánh mới biết sợ là gì.
“Sư đệ, đệ là muốn về nhà thay quần sao?” Khải Ngộ khiêu khích.
Nhưng Nghiệt Sinh vẫn quyết tâm kéo Tiểu Tiểu rời đi, do có đông người vây quanh nên Khải Ngộ cũng không muốn quá lộ liễu kiếm chuyện.
Nghiệt Sinh quyết định bỏ đi hiển nhiên không phải vì sợ mà là vì hắn biết Hỏa Thể Hóa Pháp của bản thân sẽ tự thiêu hết quần áo của chính mình.
Thua trận không sao nhưng lõa thể trước mặt mọi người thì chắc chắn có sao.
Thật ra Nghiệt Sinh lúc trước đã cố tình giữ lại mấy cuốn sách dơ bẩn của gã Thượng Hoài tông, nên một số chuyện đã được khai sáng trong đầu của hắn.
Đang len lén đọc thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nghiệt Sinh hoảng hốt cất ngay cuốn sách xuống dưới giường.
Đà Thị không có thói quen gõ cửa, nhìn thấy Nghiệt Sinh lúng túng, bà mới hỏi.
“Làm gì mà lén la lén lút vậy?”
Nghiệt Sinh đưa tay gãi đầu, miệng cố tình đánh trống lãng: “Bà à, môn võ của cháu có khuyết điểm quá lớn.”
“Hỏa Thể Hóa Pháp sao?”
“Dạ vâng.”
“Nó làm ngươi quá đau đớn sao?”
“Không phải vậy mà là…”
Nghiệt Sinh kể về những bất tiện khi sau mỗi trận đấu hắn đều phải lấy đồ của đối thủ để thay vào.
“Hỏa Thể Hóa pháp chỉ có duy nhất tác dụng phụ là khiến đau đớn cực độ, việc lửa bùng cháy bên ngoài là do ngươi thực sự chưa dùng được đến mức độ đó nhưng lại muốn cưỡng ép.”
Nghiệt Sinh hiểu, nếu chỉ dùng ở mức thấp thì hắn hoàn toàn khống chế được năng lượng không để thoát ra bên ngoài, việc để hỏa diệm bừng cháy chỉ có tác dụng giúp hắn mạnh lên rất nhiều nhưng đồng nghĩa đau đớn tăng theo và năng lượng thất thoát càng thêm lớn.
Đà Thị chỉ dẫn Nghiệt Sinh một chút thì quay về.
“Bà à…”
Đà Thị quay lưng lại, phía sau không ai khác chính là Tiểu Tiểu.
“Con tìm ta làm gì?” Đà Thị cười tươi nói, thái độ cực kỳ khác biệt với Nghiệt Sinh.
“Con muốn… mạnh lên.” Tiểu Tiểu ấp úng nói.
Đà Thị lúc này mới bất ngờ, thực tâm của Tiểu Tiểu là bóng tối, nhưng đặc biệt ở chỗ nó đã bị người ta làm cho ảnh hưởng, chi tiết thì ngay cả bà cũng không thể nào biết được.
“Tại sao con lại muốn mạnh lên?”
“Con muốn bảo vệ anh.”
“Nghiệt Sinh ư? Tại sao?”
“Mọi người đều bỏ rơi con, chỉ có anh là chịu cho con đi cùng.”
Đà Thị cùng Tiểu Tiểu quay về phòng của nàng, bằng một chút tiếng nói khéo của người sống mấy trăm năm, bà đã biết hoàn cảnh của Tiểu Tiểu.
Ánh mắt ngạc nhiên chính là biểu hiện của bà khi biết được câu chuyện này.
Hiểu vì sao mà đứa trẻ có ngộ tính nghịch thiên lại chỉ là thực tâm bóng tối nguyên tố cấp thấp, hiểu tại sao một đứa con gái thông minh lại trở nên e dè với xã hội.
Đà Thị từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ, sát khí mà bà tỏa ra làm cho Tiểu Tiểu bất giác lùi về sau, thứ sát khí nồng nặc này tương tự với sát khí mà ông nội của Nghiệt Sinh tỏa ra khi g·iết người.
Phải mất một lát sau, Đà Thị mới bình tĩnh trở lại, bà xoa đầu Tiểu Tiểu rồi nói: “Ta sẽ giúp con có năng lực để trả thù.”
“Con không cần trả thù, con chỉ cần bảo vệ anh thôi.”
Đà Thị ôm Tiểu Tiểu vào lòng rồi không ngừng xoa đầu.
“Thật là một đứa trẻ đáng thương.” Bà không tự chủ được mà nói ra.