Thế là thời gian sau, Nghiệt Sinh vẫn bắt đầu lại nhịp sống quen thuộc, ban ngày làm phụ bếp, ban đêm tu luyện điên cuồng.
Khác với Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu chăm chỉ luyện tập cả ngày lẫn đêm, nàng cũng không nói với Nghiệt Sinh vì sợ hắn lo lắng.
“Nghiệt Sinh, Nghiệt Sinh…”
“Ây da, mới sáng tinh mơ, ngươi đập cửa chi dữ vậy?” Nghiệt Sinh mở cửa xong quát lớn, người trước mặt chắc chắn là Tiến Đô.
“Ngươi còn nói nữa, ta vừa mới về thì liền nghe mấy tin chấn động của ngươi.”
“Tin gì?”
“Tham gia nhiệm vụ mà Ái Chi sư tỷ hy sinh, lại còn công khai khiêu khích Trương Phi.”
Nghiệt Sinh trong khoảng thời gian này vẫn luôn khiêu khích Trương Phi để đáp trả, nhưng hắn sẽ không trực diện đánh nhau do cái chiêu Hỏa Thể Hóa Pháp sẽ hóa luôn bộ đồ của hắn.
“Ngươi đến đây chỉ để nói nhiêu đó!”
“Ngươi làm ta thật sự muốn gọi ngươi là đại ca mà ngươi nói chỉ có nhiêu đó sao! Ta còn có một tin chấn động nữa.”
“Chuyện gì?” Nghiệt Sinh vừa nói vừa mơ ngủ, hắn cũng nghĩ Tiến Đô sẽ chả đưa ra được tin gì hay ho.
Tiến Đô giả vờ im lặng một chút để câu lấy sự tò mò, nhưng thấy Nghiệt Sinh không quan tâm lắm thì y cũng phải tự nói: “Thượng Hoài tông sắp có một đoàn đệ tử đến đây.”
Nghiệt Sinh nghe thế tỉnh cả ngủ, hắn kéo Tiến Đô vào phòng rồi từ từ hỏi thăm.
“Tin tức hoàn toàn chính xác, ta là nghe được từ mấy học trò cưng của trưởng lão, khoảng một tháng sau thì một đoàn Thượng Hoài tông sẽ đến đây theo kiểu tham quan nhưng thật ra là để bàn về việc hai bên tông môn sẽ thi đấu với nhau vào năm sau.”
“Trận thi đấu?”
“Đúng vậy, nghe nói là bên bọn chúng mở lời đề nghị trước.”
Nghiệt Sinh lấy cốc nước nhấp môi, ánh mắt ngưng trọng lại, Thượng Hoài tông và hắn có rất nhiều chuyện.
Thứ nhất là việc phải lấy được đồ vật ở đó cho Lục Quang.
Thứ hai là Thượng Hoài tông chính là thượng tông của Thái Tinh môn, lũ đã tàn sát toàn bộ Chân Tinh môn của hắn.
Thứ ba chính là việc Thượng Hoài tông làm hắn gặp biết bao nguy hiểm cận kề tính mạng khi mà dùng Ái Chi như một con cờ để mưu hại Nhất Nam tông, mà trùng hợp thay hai lần đều liên lụy trực tiếp đến hắn.
“Ngươi có biết luật thi đấu?”
“Cái đó thì ta chưa được nghe.”
Nghiệt Sinh uống một hơi hết cốc nước, hiện tại thứ quan trọng nhất chính là thực lực, kẻ thù đã ở trước mặt mà hơn hết hắn biết rằng chỉ có thực lực mới có thể sống sót ở cái thế giới chém chém g·iết g·iết này.
“Không thể tiếp tục yếu đuối.”
“Hả? Ngươi nói gì?”
“Không gì, ngươi có thể về rồi.”
“Bà nó! Ta đến báo tin mà ngươi còn đuổi ta về.”
Nghiệt Sinh tung mấy cước đá Tiến Đô ra khỏi phòng, hắn thay đồ một chút rồi lại bắt đầu công việc.
Rất nhanh, trời đã chuyển tối.
“Ngươi muốn xin nghỉ để luyện tập?”
“Đúng vậy ạ, con muốn tăng cường độ lên.”
“Hai anh em ngươi thật giống nhau.”
“Tiểu Tiểu làm sao ạ?”
“Ngươi cứ nghỉ đi, ta sẽ sắp xếp để thường xuyên đến chỉ dẫn ngươi.”
Nghiệt Sinh xin nghỉ rồi lên đường về phòng, đúng lúc này ở bên đường lại có mặt của Bùi Lăng.
“Bùi sư huynh.” Nghiệt Sinh lịch sự chào một tiếng.
“Sư đệ.”
Nghiệt Sinh đứng lại theo lời gọi của đối phương, hắn cũng cảm thấy có chút quái lạ, Bùi Lăng xưa nay nổi tiếng rất ít khi nói chuyện mà lại tìm hắn.
“Không biết sư huynh gọi đệ lại có chuyện gì?”
“Ta muốn thách đấu sư đệ.” Bùi Lăng dõng dạc từng chữ nói.
Nhưng khác biệt với Trương Phi và Khải Ngộ, câu nói thách đấu của Bùi Lăng lại giúp Nghiệt Sinh có cảm giác hưng phấn, thích thú, người ta cũng hay gọi cảm giác này là chiến ý.
“Không biết tại sao sư huynh lại muốn tìm ta?”
“Vì ta biết đệ mạnh và cho ta cảm giác đặc biệt.”
“Được, ta cũng muốn đấu một trận với huynh.”
Bùi Lăng lúc nào cũng ôm theo một thanh đao trên ngực, vỏ đao sáng bạc với những đường điêu khắc theo hình giống như những ngọn gió, chui đao lớn cảm giác rất nặng nề.
Nghiệt Sinh trên người bừng cháy, năng lượng của hỏa tỏa ra nhưng lần này lại được khống chế tốt hơn, đồ trên người vẫn có dấu hiệu cháy nhưng không như kiểu cháy rụi trong vài giây.
Nhìn thấy Bùi Lăng vẫn đứng đấy, Nghiệt Sinh là kẻ đầu tiên tiến lên, hắn bật nhanh về phía trước.
Bùi Lăng thi triển thân pháp ảo diệu, hai tay vẫn ôm chặt đau, chân phải nhấc lên một chút thì liền lùi được về sau.
Nghiệt Sinh thấy thế tăng tốc, rất nhanh đã đến được gần, hắn tung nắm đấm nhưng lúc này Bùi Lăng đã đưa thanh đao của mình lên chống đỡ.
Nghiệt Sinh đánh vào thanh đao rồi lui về sau một chút, tiếp đấy hắn nhảy lên đưa một chân muốn từ cao đá xuống.
“Ha.” Bùi Lăng lấy thanh đao còn chưa rút vỏ của mình ra chém xuống, một luồng gió cực mạnh từ đấy đi ra thổi bay Nghiệt Sinh về sau.
Nghiệt Sinh chưa bỏ cuộc, hắn gào lên mặc kệ đau đớn như bị thiêu đốt do Hỏa Thể Hóa pháp sinh ra, sức mạnh tăng cao, lần này hắn lại xông lên.
Bùi Lăng thấy vậy, trên môi có một ý mỉm cười, y cầm lấy thanh đao của mình quét ngang, cuồng phong lại thổi đến nhưng lần này Nghiệt Sinh đã tránh được.
Hắn bật nhảy ra cao vòng ra sau lưng của Bùi Lăng rồi tung ra một cú đá vòng cung.
Nhưng đến khi cú đá gần chạm đến thì cả người của Bùi Lăng lại phát ra cuồng phong từ mọi hướng.
Nghiệt Sinh bị thổi bay về sau, mắt ngước lên chứa đầy sự ngạc nhiên.
“Sư đệ, trận chiến đến đây được rồi.” Bùi Lăng cười nhẹ một cái xong liền quay người rời đi.
Nghiệt Sinh đấm vào mặt đất mấy cái, thậm chí hắn còn chưa đấm được vào đối phương cái nào.
“Aaa… Biến thái… to quá…” Một nữ đệ tử khác đi ngang hét lên.
Nghiệt Sinh nhìn lại bản thân mát mát mới nhận ra trang phục trên người đã bị thiêu cháy gần hết, hắn lấy tay che mặt rồi vội chạy đi.
Trông tình huống như này không nên che “hàng” mà hãy che mặt
“Phải cố gắng hơn nữa.” Nghiệt Sinh tự nói với chính mình, thực lực của Bùi Lăng nếu so sánh thậm chí mạnh hơn rất nhiều Ái Chi hay Hải Niên, hắn có cảm giác rằng y có sức mạnh tương đương đệ tử cấp cao, phải biết y cũng chỉ hơn hắn có ba bốn tuổi.
Thế là từ trận thua đấy, Nghiệt Sinh lại điên cuồng luyện tập hơn nữa, linh thạch còn lại đủ để duy trì một khoảng thời gian dài.
Một tháng trôi qua yên ả, hôm nay là ngày mà Thượng Hoài tông sẽ cử một đoàn ghé thăm.
Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu, Tiến Đô đều được cử đi ra tiếp đoàn, nói vậy cho oai chứ thực ra nhiệm vụ của bọn hắn là đứng cho đông để thị uy với đối phương.
Thượng Hoài tông rất nhanh đã xuất hiện, bọn chúng mặc trên mình trang phục với màu vàng chủ đạo, mà lại những người càng cấp cao thì màu sắc và trang trí càng phải lòe loẹt.
“Nghiệt Sinh, ngươi làm gì vậy?” Tiến Đô hỏi sao khi thấy hắn cúi người xuống, thân thể run rẩy.
Nhiệt Sinh không đáp, ánh mắt của hắn phức tạp, trong đầu nhiều dòng suy nghĩ t·ranh c·hấp với nhau.
Bởi có một kẻ trong hàng ngũ của Thượng Hoài tông rất quen thuộc, đó không ai khác chính là người bạn trí cốt khi xưa và cũng là kẻ thù hiện tại, Lâm Phàm.
“Lâm Phàm…” Nghiệt Sinh đứng ra hét lên.
Đoàn người Thượng Hoài tông đứng lại, những đệ tử của Nhất Nam tông cũng nhìn về hướng của Nghiệt Sinh.
Lâm Phàm nhìn thấy Nghiệt Sinh, ánh mắt liền thay đổi, tơ máu nổi lên trong mắt, răng hàm nghiến chặt, tức giận đến đỏ mặt.
“Tên khốn, mày tại sao vẫn còn sống!” Lâm Phàm gào lên rồi vượt ra khỏi đoàn tiến về chỗ của Nghiệt Sinh.