Phạm Nghiệt Sinh cùng thiếu niên bước ra ngoài.
“Hôm nay mọi người đến tìm con có gì không ạ?” Phạm Nghiệt Sinh gật đầu lễ phép rồi mới nói.
“Nói mau! Có phải ông nội của ngươi đã trở về hay không?”
Nghe đến ông nội khiến Phạm Nghiệt Sinh mất bình tĩnh, hắn hấp tấp nói: “Ông nội con trở về rồi ạ? Mọi người thấy ông ở đâu?”
Tên cầm đầu thấy vậy thêm giận dữ nói: “Còn dám diễn kịch, người đâu, lên bắt tên nhóc này về cho ta, ông nội của nó sẽ tự thân tìm đến.”
Phạm Nghiệt Sinh lui về sau, mà thiếu niên mà hắn cứu bỗng đi về phía trước.
“Ngươi là ai?”
“Ta ư? Chỉ là một người qua đường mà thôi.”
“Chuyện của Lâm gia ta không phiền ngươi can dự.”
“Ta muốn can dự đó rồi sao?”
“Láo xược, tất cả cùng xông lên cho ta, kẻ này rất có thể chính là đồng bọn hại c·hết gia chủ.” Tên cầm đầu là em trai ruột của Lâm Từ Huy, vừa ra lệnh thì trên môi của y không tự chủ giương lên nụ cười, có thêm kẻ này chính thì càng hoàn hảo cho mọi chuyện, giải quyết êm đẹp nguyên do c·ái c·hết của Lâm Từ Huy thì y cũng có thể thoải mái ngồi lên ngôi vị gia chủ mà không ai phàn nàn. Còn nguyên do đúng hay không thì quan trọng làm gì?
Nhưng nụ cười của y chả kéo dài được thêm, bởi lúc này tất cả đều bất động.
Phạm Nghiệt Sinh thấy thế mở to mắt về người thiếu niên này.
Trên người của y bỗng phát sáng, một bộ giáp sắt với màu trắng kim loại phủ lên toàn thân, con ngựa sắt đen tuyền nhỏ đeo bên lưng bỗng hóa lớn thành vật sống với những đôi chân rực lửa.
Khí tức này mạnh mẽ nhưng lại cho người ta cảm giác không quá đáng sợ, giống như từ một vị anh hùng bất khuất phát ra, y phẩy tay một cái, toàn bộ người của Lâm gia biến mất, tất cả đều được đưa về thôn.
Phạm Nghiệt Sinh há hốc mồm, đây mới thực sự là tiên nhân, chứ không phải như tên Lý Trình Sơn kia.
Thiếu niên ấy từ trong người lấy ra một nhánh tre đưa về hướng Phạm Nghiệt Sinh, thanh tre xuyên qua người khiến cho hắn cảm giác kì lạ.
“Anh đưa gì vào người em thế?”
“Haha, rồi em sẽ biết, những tên lúc nãy vẫn còn ở đây, em nên rời khỏi chỗ này, chẳng phải em cũng cần tìm ông của em sao?”
Nói xong, thiếu niên ấy cưỡi lên ngựa sắt rồi từ từ bay lên.
Phạm Nghiệt Sinh thấy thế vội hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Mọi người vẫn hay gọi ta là Gióng.”
Phạm Nghiệt Sinh ngớ người nhìn theo, rất nhanh thiếu niên ấy đã đi vào một thông đạo màu đen.
Nhìn theo một chút, hắn quay lưng lại thì càng thêm há hốc mồm, cái miếu thờ của hắn, ngôi nhà thân yêu của hắn đã biến mất chỉ để lại nền đất trống.
“Ông nội ơi, nhà của chúng ta mất rồi.” Phạm Nghiệt Sinh ngã quỳ xuống rồi khóc, bao nhiêu hồi ức từ khi mới sinh ra đều ở đây cứ thế biến mất.
Được vài canh giờ sau, hắn lấy lại tinh thần rồi quyết định rời khỏi nơi này, lên đường tìm kiếm ông nội của mình và hơn nữa hắn cũng muốn tu tiên, hình tượng Gióng vừa rồi chính là ước mơ mới có trong lòng hắn.
Đi đường hiểm trở, nhưng cũng may hắn có kinh nghiệm đi săn nên xem như tạm ổn.
Hoàng Chiến giới bao gồm một đại lục và bốn hòn đảo lớn bao quanh, được đặt tên theo các hướng thành Đảo Phương Nam, Đảo Phương Bắc, Đảo Phương Đông, Đảo Phương Tây.
Nơi ở của Phạm Nghiệt Sinh nằm ngay gần cực nam của Đảo Phương Nam, nơi này hẻo lánh ít người qua lại, hắn men theo một con suối chảy về hướng phía bắc.
Sáng đi men suối kết hợp săn vài con thú nhỏ, ăn mấy trái cây dại, tối đến lại tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Cứ thế hắn đã đi được hai ngày, cầm trên tay tấm bản đồ được vẽ bởi những đường bút nguệch ngoạc do khi xưa mà hắn có được cùng một người anh đi săn chung.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện tấm bản đồ này có vẻ như được tạo ra bởi sự tưởng tượng phong phú nên chả có tác dụng quái gì.
Ba ngày nữa lại trôi qua, Phạm Nghiệt Sinh cũng không biết chính bản thân đã đi đâu, từ lúc bắt đầu chỉ toàn là suối và rừng cây.
Mà hiện tại hắn cũng phát giác thấy có gì đó nguy hiểm khi mà càng đến đây thì những con thú nhỏ lại ít dần, mà lại còn rất nhiều dấu vết rất khủng bố mà thú dữ không thể nào gây ra.
Phạm Nghiệt Sinh nói không sợ là không thể nào, nhưng quyết tâm đi tìm ông luôn thôi thúc đôi chân của hắn bước đi.
Lại đến một buổi tối, hắn dùng lá và các nhánh cây tạo lên một túp liều nhỏ, ngồi xếp bằng xuống, hắn đi đến thực tâm của mình.
Khi xưa ông nội của hắn đã chỉ hắn cách vận dụng thực tâm, lúc đầu bên trong thực tâm của hắn có một đốm lửa rất nhỏ, tuy thế ngọn lửa vẫn rất mạnh mẽ giữa một màn đêm bao quanh.
Đáng tiếc ngọn lửa ấy đã bị Lý Trịnh Sơn dập tắt.
Ông nội của hắn từng giảng dạy cho hắn một số kiến thức về thực tâm.
Mỗi một người sinh ra đều mang theo thực tâm, nhưng chỉ có một ít kẻ có thể tu tiên, đó là khi thực tâm bên trong có nguyên tố.
Giống như Phạm Nghiệt Sinh lúc đầu là hỏa nguyên tố với một đốm lửa nhỏ, hay thủy hệ có thể là một khối nước hay thổ hệ đơn giản hơn chỉ là khối đất mịn.
Những người không có gì hiển nhiên chỉ có thể an phận làm phàm nhân, trừ khi là có một số điều kiện gì đó đặc biệt tác động.
Phạm Nghiệt Sinh đi vào thực tâm của mình, dù là một màn đen nhưng hắn vẫn muốn tìm kiếm, bởi khi xưa Gióng đã để lại trong người của hắn một nhánh tre.
Và hắn hoàn toàn biết được nhánh tre đó đã đi vào thực tâm.
“Haizz, xem ra chỉ là ảo tưởng của ta.” Hắn thở dài, đây không phải lần đầu tiên hắn cố gắng tìm kiếm.
Bỗng bên ngoài phát ra tiếng kêu của một cô gái.
Phạm Nghiệt Sinh thấy vậy liền từ từ tiếp cận đến chỗ hét đó, rất nhanh hắn phát hiện một nhóm ba người đang vây quanh một cô nhóc tầm mười bốn, mười lăm tuổi, khoác trên mình mảnh da thú màu nâu bên vai phải.
“Tiểu cô nương, đêm hôm khuya vắng sao lại đi vào nơi đây vậy?”
“Các ngươi muốn làm gì? Tránh ra nếu không ta sẽ hét lên.”
Nhóm c·ướp nghe vậy cười khà khà: “Haha, hét đi, hãy hét lớn lên để làm bọn ta cảm thấy nghề c·ướp này có chút khó khăn đi.”
Phạm Nghiệt Sinh nhanh hoảng, hắn muốn xông ra cứu người nhưng thực lực hiện tại quá yếu đuối, nếu như không bị phá hủy thực tâm thì hắn sẽ liền lập tức xông ra.
“Nhóc con.”
Phạm Nghiệt Sinh giật mình quay lại sau lưng, hắn muốn mở miệng nói thì liền bị bịt lại bởi lão già trước mắt.
“Ngươi giúp ta một chuyện, nếu không thì đừng trách.”
Phạm Nghiệt Sinh thấy sức lực của đối phương quá lớn nên miễn cưỡng gật đầu, nghe đến yêu cầu của đối phương, hắn không phản đối vì việc này rất đúng ý hắn.
“Dừng tay lại.” Phạm Nghiệt Sinh bước ra từ bụi cây gần đó.
Cả ba t·ên c·ướp cùng cô nhóc kia nhìn về phía này của hắn.
“Lại có thêm một tiểu tử đến nộp mạng.” Tên đó nói xong thì vung búa lao lên.
Phạm Nghiệt Sinh từ trong người đưa lên một cây dao găm, một khối đá ở sau lưng của hắn đúng lúc này bắn ra xuyên thẳng vào chán của t·ên c·ướp.
“Tam đệ.” Hai tên còn lại thấy thế hét lên rồi cùng xông đến.
Phạm Nghiệt Sinh lấy con dao quét ngang, động tác vô cùng ngầu, nhìn thấy đòn ném đá đầu tiên của lão kia đã khiến hắn yên tâm diễn.
Hai khối đá lại được bắn ra, cứ thế cả ba t·ên c·ướp đều c·hết.
Nghiệt Sinh quay đầu về sau thì phát hiện lão già kia đã biến mất, hắn nhìn lại ba cái xác c·hết dưới đây thì có chút rùng mình đến buồn nôn.
Tuy không phải chính hắn ra tay g·iết người nhưng nhìn t·hấy x·ác c·hết với một đứa trẻ vẫn quá ám ảnh.