Nghiệt Sinh bật Hỏa Thể Hóa Pháp đến mức cao nhất, hỏa diệm bừng bừng trên người, bao nhiêu tác dụng phụ đau đớn cũng đã chìm sâu vào quên lãng, thứ trước mắt chỉ là sự căm phẫn cho tên đã tham gia vào cuộc tàn sát Chân Tinh môn, gia đình thứ hai của hắn.
Nhưng cuộc đời lại rất trớ trêu, tốc độ của Lâm Phàm quá nhanh, đôi chân của y như một dòng nước uyển chuyển.
Chỉ phút chốc, y đã gần đến trước mặt với một thanh kiếm khi mà Nghiệt Sinh vẫn còn chưa kịp nắm tình hình.
Bỗng lúc này, ở giữa Nghiệt Sinh và Lâm Phàm xuất hiện chấn động khiến cả hai b·ị đ·ánh lui về sau.
Hóa ra đã có hai bóng người đứng đối diện nhau ở đấy.
“Từ Phong trưởng lão, đệ tử của ngươi hình như có chút hổ báo rồi đấy.” Ngân Hoa, trưởng lão phụ trách đệ tử cấp cao cũng là người được cử ra đại diện tiếp đón Thượng Hoài tông nói, nàng mang khuôn mặt nam tính với màu nâu của da và những đường nét cứng cỏi.
“Ngân Hoa trưởng lão, hình như là đệ tử bên ngươi kiếm chuyện trước nhỉ? Mà lại đây chính là đạo đãi khách của Nhất Nam tông các ngươi!”
Hai người nhìn nhau nhưng lại có một luồng uy áp từ đó phát ra khiến cho những đệ tử xung quanh đều phát hoảng.
“Thôi, đến nhà người ta thì phải tuân theo luật nhà người ta.” Từ Phong nói rồi phất áo, tiếp tục dẫn các đệ tử đi theo.
Lâm Phàm không bước cùng, ánh mắt của y vẫn căm phẫn hướng về chỗ của Nghiệt Sinh, mà ánh mắt của Nghiệt Sinh cũng giận dữ không kém là bao.
“Lâm Phàm, còn không đi mau!”
Chỉ đến khi Từ Phong nói ra câu này y mới chịu tiếp tục, lúc đi vẫn không quên quay đầu nhìn lại Nghiệt Sinh.
Ngân Hoa lúc này nhìn về của Nghiệt Sinh rồi nói: “Thực lực thấp kém thì đừng lú đầu ra trước mặt kẻ thù.”
Tiếp đấy nàng lại đi theo đoàn của Thượng Hoài tông.
Nghiệt Sinh quay về phòng, hắn luyện tập đến thở không nổi rồi nằm gục xuống giường, câu nói của Ngân Hoa càng làm cho hắn thêm bị kích thích.
“Quá yếu, quá yếu, quá yếu.” Nghiệt Sinh gào lên, hỏa diệm trên người bừng cháy như một ngọn đuốc, sự đau đớn kinh hoàng chèn ép vào từng tế bào trên người.
Đà Thị bước vào, một tay đưa ra đánh thẳng vào Nghiệt Sinh làm cho hắn ngất xỉu.
Đến lát khi tỉnh lại, Nghiệt Sinh mới bình tĩnh hơn hẳn.
“Bà ạ…” Hắn xấu hổ nói khi mà trên người là một tấm chăn che hết cho phần đồ bị cháy.
Nghiệt Sinh kể lại hết mọi chuyện cho Đà Thị nghe, từ lúc hắn sống với ông nội cho đến khi cả Chân Tinh môn bị tàn sát toàn bộ.
“Vì vậy, ngươi tự h·ành h·ạ chính bản thân khi thấy kẻ thù quá mạnh?”
Nghiệt Sinh cúi đầu không đáp, tỏ ý thừa nhận việc này.
“Ngu dốt, ngươi bây giờ cũng đã mười tám tuổi nhưng trên người vẫn còn quá nhiều điều ngu ngốc như vậy, nếu đối thủ mạnh thì thứ ngươi cần làm là ẩn nhẫn cho đến khi đủ thực lực hoặc là dùng mưu hèn kế bẩn để có thể hại được đối phương, hiểu chưa?”
“Vâng ạ.” Nghiệt Sinh cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Cuộc trò chuyện kết thúc, chỉ trong ngày hôm đó, phái đoàn của Thượng Hoài tông cũng đã rời khỏi.
Nghiệt Sinh vẫn tự nhốt bản thân ở trong phòng để suy nghĩ về những lời Đà Thị nói, nghĩ về mọi chuyện đã trải qua và hành động của bản thân trong quá khứ.
“Nghiệt Sinh, Nghiệt Sinh…”
Tiến Đô đã tìm đến, Nghiệt Sinh đi ra mở cửa.
“Ta nghe bảo ngươi hôm nay đã đối đầu với một đệ tử của Thượng Hoài tông?”
“Thì thế nào!”
“Đúng là quá mạo hiểu, ngươi làm vậy không sợ bị phạt sao?”
Nghiệt Sinh không đáp trước câu hỏi này.
Tiến Đô tiếp tục nói: “Ta nghe đồn cuộc thi đấu của hai tông sẽ để đến hai năm sau mới tổ chức.”
“Tại sao lại lâu như vậy?”
“Nghe đồn là vì bí cảnh ở Nhị Giới sơn đang có dấu hiệu mở ra.”
Nghiệt Sinh cũng từng nghe về chuyện này, Nhị Giới sơn vốn là một ngọn núi nhỏ bình thường nằm ở phía tây của Thượng Hoài tông, đột nhiên mấy năm trước lại xuất hiện dấu hiệu bí cảnh với hai luồng năng lượng khác nhau.
Các thế lực lớn ở phần trung tâm Đảo Phương Nam là Thượng Hoài tông, Nhất Nam tông, Phạm gia, Diên Lệ môn đã bỏ ra cái giá lớn để lấy theo kiểu độc quyền với bí cảnh này, hiển nhiên cái giá lớn ở đây chính là để những thế lực đứng đầu Đảo Phương Nam ở phía cực bắc không can thiệp, còn những tông môn nhỏ hơn chắc chắn sẽ không dám can thiệp.
Một phần là do năng lượng từ bí cảnh phát ra thực sự không quá lớn.
Bí cảnh hình thành có thể là do một vị đại năng đặt ra hoặc cũng có thể là sự kết tinh tự nhiên hay một ảo cảnh hình thành xung quanh một món bảo vật.
“Điều kiện vào bí cảnh chưa biết ra sao nhưng các vị trưởng lão tạm quyết định sẽ chọn mười đệ tử cấp cao và mười đệ tử cấp trung.”
“Sẽ chọn những người ưu tú nhất sao?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Nghe nói sẽ sớm có cuộc thi trong tông để tuyển chọn, tiếc là không có suất nào cho đệ tử cấp thấp chúng ta.”
Nghiệt Sinh trầm ngâm, bí cảnh ẩn chứa nguy hiểm nhưng cũng có cơ duyên, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, đây chính là một hy vọng để hắn có thể đuổi kịp Lâm Phàm.
Mà để làm điều đó chỉ có thể đi lên đệ tử cấp trung.
Muốn từ đệ tử cấp thấp thành đệ tử cấp trung có rất nhiều cảnh, một là tham gia tuyển luyện một năm một lần, hai là đánh bại ba đệ tử cấp trung, ba là được các trưởng lão đồng ý đặc cách.
Nhưng đợt tuyển luyện một năm một lần còn một khoảng thời gian nữa mới đến, Nghiệt Sinh quyết định sẽ chọn cách thứ hai, đánh bại ba đệ tử cấp trung.
Một tháng tiếp theo, Nghiệt Sinh luyện tập điên cuồng, nhưng có một việc diễn biến còn nhanh hơn hắn nghĩ.
Tiểu Tiểu sau khi nghe những việc mà Nghiệt Sinh nói muốn làm thì nàng cũng muốn đi theo, thế là trước khi hắn bắt đầu, Tiểu Tiểu đã thách đấu một đệ tử cấp trung đầu tiên.
Người này không ai khác chính là Khải Ngộ, kẻ luôn cùng Trương Phi kiếm chuyện với Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh nghe tin tất nhiên không đồng ý việc này, nhưng Đà Thị đã nói một câu khiến hắn phải câm mồm.
“Tiểu Tiểu còn mạnh hơn ta sao?” Nghiệt Sinh trong phòng nằm nghỉ rồi nhớ lại câu mà Đà Thị nói.
Ngày hôm sau, tại võ trường của Nhất Nam tông, đã có rất nhiều đệ tử tập trung đến xem.
Nghiệt Sinh đã đến từ sớm để cổ vũ.
“Nghiệt súc sư đệ, không ngờ đệ vì sợ hãi mà lại để em gái của mình chịu trận đấy.”
Trương Phi cùng vài kẻ tiến lên châm chọc.
Nghiệt Sinh không thèm chú ý lời của mấy kẻ này.
“Tiểu Tiểu, nếu thất bại thì nhất định phải đầu hàng ngay lập tức, hiểu chưa?” Đây là lần thứ mười trong ngày hắn nói với Tiểu Tiểu.
Đà Thị lúc này lấy trong người của mình một tấm da lớn, bà lấy bút ghi lại một vài nét chữ trên đó, rồi sau đó bà niệm pháp quyết, tấm da bị thiêu cháy thành một làn khói rồi bay đi.
Một tháng sau khi tấm thư được viết ra, có một lão lùn đang buồn chán đuổi bắt ruồi, bướm thì lại cười ha hả khi đọc hết những gì ghi trên đó, tối đến lão còn ôm luôn tấm da ấy mới chịu đi ngủ.
Quay trở lại thực tại, Khải Ngộ đã đến, khuôn mặt không ngại thể hiện rõ sự chán ghét và khinh miệt.
Du Hà, trưởng lão phụ trách đệ tử cấp thấp cũng là người lần trước nghe tin báo của Trương Phi về việc Nghiệt Sinh g·iết đồng môn sẽ phụ trách trận đấu ngày hôm nay.
“Có thể nhận thua giữa chừng và tuyệt đối không được cố ý công kích khiến đối phương bị phế hoặc c·hết…”