“Nhóc con, nếu không muốn b·ị t·hương thì đầu hàng đi.” Khải Ngộ nói ra, y đem ra từ nhẫn trữ vật mong thanh kiếm ngắn.
Tiểu Tiểu từ từ bước lên, từ trên người của nàng tỏa ra một loại khí lực màu đen.
Điều này làm cho Khải Ngộ ngưng trọng, ánh mắt tập trung lại, y cảm giác rằng tiểu cô nương trước mặt lúc này không phải dạng tầm thường.
Cả Du Hà trưởng lão cũng có chút ngạc nhiên.
“Sư huynh, cố lên.” Trương Phi và mấy tên đệ cùng nhau cổ vũ.
Nhưng thanh âm của bọn chúng nhanh chóng bị lấn át đến mức không nghe thấy gì bởi Nghiệt Sinh và Tiến Đô còn đang phô trương hơn thế.
“Bong… bong…”
Nghiệt Sinh, Tiến Đô, mỗi người hai cái nồi gõ vào liên tục, miệng không ngừng nói: “Tiểu Tiểu, cố lên.”
Đà Thị đứng ở gốc cây từ xa, miệng nhếch cười.
Khải Ngộ lắc đầu, y tự cho rằng bản thân đã hù mình, một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy thì có thể làm ra được trò gì?
“Sư muội, ra chiêu trước đi, không thì mọi người lại bảo ta ăn h·iếp một tiểu cô nương.”
“Ám nhiên.” Tiểu Tiểu thì thầm trong miệng.
Câu chữ nhỏ bé ấy lại bỗng nhiên khiến cho Khải Ngộ mất hết tầm nhìn, tối đen như mực, y vung kiếm lung tung để thoát khỏi cảnh này.
“Tiêu hồn.” Tiểu Tiểu lại một lần nữa mở miệng.
Lúc này thì Khải Ngộ cảm nhận được biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực không biết từ đâu, y mệt mỏi, sợ hãi và buồn bả, y nhớ lại những lúc gian tình với bác dâu khi mà chưa gia nhập Nhất Nam tông.
Ở dưới khán đài, các đệ tử vẫn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng chỉ biết rằng Khải Ngộ chỉ vung kiếm lung tung rồi bây giờ lại gục xuống với khuôn mặt như mới đạp cứ*.
Tiểu Tiểu từ bên tay tạo ra một khối cầu màu đen, nàng ném nó vào chỗ của Khải Ngộ khiến y té xuống khán đài.
“Hả?” Cả đám đệ tử bao quát Nghiệt Sinh, Tiến Đô đều mang chung một khuôn mặt bàng hoàng trước những gì đã xảy ra.
Còn Khải Ngộ đến lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân ngã xuống võ đài làm cho y bối rối cực điểm.
Y nhanh chóng bật dậy cười to: “Sư muội, ngươi đã thắng.”
Lúc này các đệ tử mới thở phào, tất cả đều cho rằng Khải Ngộ đã nhường một tiểu sư muội.
Nhưng đệ tử cấp trung mà đánh thua đệ tử cấp thấp sẽ phải nhận lấy một điểm trừ, nếu đủ hai điểm trừ sẽ b·ị đ·ánh rớt một cấp bậc.
Riêng Nghiệt Sinh không cho rằng như vậy, hắn nhớ lại câu nói của Đà Thị về việc Tiểu Tiểu mạnh hơn hắn.
Du Hà trưởng lão hướng ánh mắt nghi hoặc về Tiểu Tiểu, phải mất vài giây sau thì y mới tuyên bố: “Tiểu Tiểu là người chiến thắng.”
“Hừ, sư huynh của ta chỉ là nhường nữ nhân.” Trương Phi hậm hực rời đi.
Bỗng Tiểu Tiểu lúc này ngã quỵ xuống, Nghiệt Sinh quăng hai cái nồi vào mặt của Tiến Đô rồi đi lên đỡ nàng về phòng, sau đó hắn liền muốn đi tìm Đà Thị.
“Không cần, ta ở đây.”
“Bà ơi, Tiểu Tiểu muội ấy…”
“Không cần lo lắng, nó chỉ là kiệt sức do vận dụng quá nhiều nguyên lực.”
Nghiệt Sinh thở ra một hơi rồi đi lấy một tấm khăn vắt nước ấm để lên chán Tiểu Tiểu.
“Con không hề thấy Tiểu Tiểu ra đòn, tại sao tên kia lại b·ị đ·ánh bại như vậy?” Nghiệt Sinh tò mò hỏi Đà Thị.
“Bóng tối nguyên tố là một nguyên tố đặc thù, một trong những điểm kinh khủng nhất của nó là lời nguyền hay nhiều người gọi là yểm.”
Nghiệt Sinh gật đầu, xem ra hắn đã lo lắng quá nhiều cho Tiểu Tiểu, thiên phú và ngộ tính của nàng đều cao hơn hắn rất nhiều, nàng đã không còn là một cô bé ăn mày mãi bám theo hắn ở Đô thành.
Nửa tháng sau lại trôi qua, Tiểu Tiểu đã đánh bại thêm một người nữa của đệ tử cấp trung.
Điều này làm cho Du Hà trưởng lão cũng cảm thấy khó hiểu, bởi cách chiến thắng của Tiểu Tiểu y hệt lần trước.
“Lời nguyền ư? Không thể nào, có lẽ nàng ta đã dùng mỹ sắc hay mua chuộc gì đó, chuyện này vẫn hay xảy ra không phải sao.” Người nói là Nhất Nguyên trưởng lão.
Còn người đối diện đang cùng uống trà hiển nhiên là Du Hà trưởng lão.
“Trưởng lão nói vậy cũng đúng, một tiểu cô nương làm sao có thể tu luyện được lời nguyền công pháp, thứ mà chỉ có ở Ngũ đẳng trở lên.”
Nhất Nguyên im lặng lại nhấp trà.
Du Hà nhìn kỹ vào biểu hiện của Nhất Nguyên rồi mới nhỏ nhẹ nói: “Trưởng lão, chuyện tham gia bí cảnh có thể giúp ta một đệ tử được không?”
“Chuyện này sao ngươi lại nói ta? Muốn thì mà đi tìm tông chủ.”
Du Hà móc ra từ trong tay áo một cái hộp nhỏ, từ từ đẩy tới.
“Ai cũng biết trưởng lão ngài có tiếng nói chẳng thua kém gì tông chủ mà.”
Đến tối hôm đấy, tại phòng của Nghiệt Sinh, hắn đang miệt mài thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lương khô theo lời của Đà Thị, hắn cũng không biết bản thân sẽ đi đâu nhưng Đà Thị đã nói thì hắn sẽ không cãi lời.
Ngày hôm sau, ngay tại võ đài đã có rất nhiều đệ tử đến xem, có cả Bùi Lăng, Tiến Đô, Tiểu Tiểu, Hải Niên.
Bởi người ở trên võ đài chính là Nghiệt Sinh, đối thủ của hắn cũng rất quen thuộc khi là Khải Ngộ.
Trương Phi phía dưới điên cuồng hò hét, ánh mắt tỏ ra kiêu ngạo, lần trước trận thua Tiểu Tiểu y cũng đã thử dò hỏi, và đúng như những gì y nghĩ, Khải Ngộ thừa nhận là bản thân không muốn đánh nhau với tiểu nữ nhân.
“Nghiệt Sinh sư đệ, đã mua cho mình mấy viên đan dược trị thương chưa? Khéo lần này sẽ gãy nhiều xương đấy.”
Khải Ngộ lần này không muốn nói nhiều nữa, sự nhục nhã lần trước do con em làm ra thì sẽ đổ hết lên đầu thằng anh.
Y rút kiếm ra, thanh kiếm mang màu vàng đồng cứng cáp.
Nghiệt Sinh cũng vận chuyển sức mạnh của măng non, từ thực tâm có đến hai luồng sức mạnh đi ra, một là luồng hỏa nguyên lực gia tăng sức mạnh thân thể, hai là mộc nguyên lực trị thương cơ thể từ bên trong.
Hỏa nguyên lực có thể quan sát, nhưng mộc nguyên lực của Nghiệt Sinh kỳ ảo giống như đã sẵn có cho cơ thể, không hề có dòng chảy vận động hay biến hóa ra bên ngoài.
Nên từ trước đến giờ chẳng ai phát hiện hắn có hai nguyên lực trừ Đà Thị.
Khải Ngộ vung kiếm lên, miệng còn cố gắng hét “Phong Trảm Nhân.” Một ngọn gió theo hình lưỡi cắt bắn ra.
Nghiệt Sinh né tránh sang một bên, bỗng lúc này lưỡi gió cũng đổi hướng bay theo hắn.
Nghiệt Sinh nhanh nhẹ nhảy lên cao thì lưỡi gió mới biến mất.
Lúc này ở dưới Khải Ngộ lại tiếp tục vung kiếm, ba tiếng hô Phong Trảm Nhân rõ to tạo nên ba lưỡi kiếm gió chém tới.
Nghiệt Sinh đáp xuống đất rồi lại né sang bên phải, ba lưỡi gió cũng đảo chiều đi theo.
Nghiệt Sinh tránh né được hai cái, còn một cái hắn dùng quyền đánh vào.
Lưỡi gió tuy nhanh nhưng uy lực lại có phần kém, nhưng nắm đấm của Nghiệt Sinh vẫn nhận vô số vết chém nhỏ.
Nghiệt Sinh cảm thấy không thể đánh ở xa, hắn xông đến chỗ của Khải Ngộ.
Khải Ngộ thấy thế lại vung kiếm mấy nhát, miệng vẫn hô tên của chiêu thức.
Nghiệt Sinh lần này không né, hắn muốn tiếp cận thật nhanh nên trực tiếp dùng nắm đấm đánh những lưỡi gió cho dù bàn tay sẽ nhận sát thương.
Đến lúc lại gần, Khải Ngộ vung kiếm chém ngang, Nghiệt Sinh cúi đầu xuống, nắm đấm siết chặt nắm vào phần bụng đối phương.
“Phong Dậm Di.” Khải Ngộ hét lên, y đạp chân mạnh, ở dưới bàn chân có một cơn lốc nhỏ làm bàn đạp cho y bay bật lên.
Nghiệt Sinh bất ngờ với chiêu thức này liền rơi vào thế bị động.