Khải Ngộ bật lên vòng qua đầu của Nghiệt Sinh rồi lại đặt bàn chân lên lưng của hắn.
“Phong Dậm Di.” Gã hét lên, một cơn lốc nhỏ hình thành dưới bàn chân đẩy lưng Nghiệt Sinh nằm sắp mặt xuống đất.
Bản thân Khải Ngộ lại nhảy ra rồi vung kiếm lần nữa.
“Phong Trảm Nhân.”
Nghiệt Sinh vừa đứng dậy chỉ có thể đưa hai tay áp vào ngực để phòng thủ, cơn lốc lại đẩy hắn ra sau mấy bước.
“Sư huynh, đ·ánh c·hết hắn.” Trương Phi ở dưới mừng như gái bốn mươi chưa chồng cưới được trai trẻ.
Tiểu Tiểu dưới sân không thể che được khuôn mặt lo lắng.
Nghiệt Sinh dùng tay lau hết một chút máu trên môi.
“Biết sự lợi hại của Khối Nguyên cảnh chưa nhóc?” Khải Ngộ đưa kiếm đặt lên vai rồi cười châm chọc.
Nghiệt Sinh lúc này chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn về chỗ của Tiến Đô rồi hỏi: “Đã chuẩn bị đủ chưa?”
Tiến Đô đưa lên một túi hành lý lớn trước sự khó hiểu của mọi người.
Chỉ có duy nhất Phạm Nghiệt Sinh là mỉm cười tự tin.
“Sư huynh.” Hắn hướng đến Khải Ngộ nói.
“Hả? Muốn đầu hàng sao? Đừng có làm ta thất vọng chứ?”
“Huynh hình như chỉ mới lên Khối Nguyên cảnh không lâu?”
Khải Ngộ cau mày đáp: “Đúng vậy, nhưng cũng không phải là…”
Gã chưa nói xong thì mắt đã trố lên, Nghiệt Sinh trước mặt đang b·ốc c·háy theo đúng nghĩa đen.
“Hỏa Thể Hóa Pháp.” Nghiệt Sinh gào lên, khuôn mặt cực kỳ thống khổ.
Một chân nhấc lên bước, ngay dưới sàn liền xuất hiện một vết nứt.
Còn Nghiệt Sinh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của Khải Ngộ.
“Hả!” Khải Ngộ ú ớ, y liền vội vung kiếm.
Nhưng Nghiệt Sinh chỉ một tay đã bắt được thanh kiếm đấy.
“Đúng là khi hét lên có hiệu quả thật.” Nghiệt Sinh nói rồi tung một đấm vào chính ngực của Khải Ngộ.
Cú đấm cực kỳ mạnh khiến khuôn mặt của Khải Ngộ cực kỳ khó coi, nhăn nhó, y b·ị đ·ánh bay ra khỏi sàn đấu.
“Phong Dậm Di.” Khải Ngộ hét lên, dưới cả hai bàn chân có cơn lốc nhỏ sau đó liền nổ tung tạo sức bậc để y quay trở lại sàn đấu.
Nhưng Nghiệt Sinh lúc này không phải chỉ nằm chơi, hắn dồn sức lên chân rồi lần nữa bật lên.
Ngay tức thì hắn đã ở trước khuôn mặt kinh ngạc của Khải Ngộ, một cước toàn lực giáng xuống, Khải Ngộ lập tức b·ị đ·ánh bay xuống sân, bọt mép chảy ra khỏi miệng.
“Tiến Đô.” Nghiệt Sinh hét lớn.
“Tới liền đây.”
Tiến Đô theo kế hoạch cũ liền từ túi hành lý lấy ra một bộ trang phục ném về chỗ của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh nhanh chóng bắt lấy rồi khoác lên người, ngọn lửa trên người của hắn tắt dần, trang phục ban đầu cũng đã bị t·hiêu r·ụi từ lâu.
“Cái gì? Nghiệt Sinh lại chiến thắng con bà nó rồi.”
“Hình như cái tên Khải Ngộ này y·ếu s·inh l·ý thì phải, vừa đánh thua em gái giờ lại thua cả anh trai.”
“Ngươi có biết y·ếu s·inh l·ý là gì không đấy?”
“Biết chứ, hôm bữa ta nghe Chi Hà sư tỷ nói về Lương Bá sư huynh như thế.”
Lương Bá: (I__I).
Lời ra, tiếng vào, chỉ có Tiểu Tiểu và Tiến Đô là chạy lên chăm sóc Nghiệt Sinh, hắn vung chiêu quá mạnh, cơn đau đớn tác dụng phụ lớn đến mức khiến hắn nghẹt thở, cũng may cuối cùng vẫn chịu đựng được, nếu đối phương mà không b·ị đ·ánh rơi xuống sau đòn lúc nãy thì người thua chắc chắn là hắn.
Nghiệt Sinh nhìn vào Tiểu Tiểu chợt mỉm cười nhẹ, hắn quả thật đã thua người em gái này quá nhiều.
Trưởng lão quan sát tuyên bố Nghiệt Sinh thắng cuộc, Trương Phi cũng chả thèm đến xem Khải Ngộ mà bực tức rời đi.
Đến tối hôm đấy, Đà Thị lại tìm đến.
“Nếu không phải tên kia bất ngờ và kinh nghiệm thực chiến quá quá kém, ngươi đánh không lại.”
“Vâng, cháu biết điều đấy.”
“Chuẩn bị đi, tối mai sẽ lên đường, chuyến đi này rất dài đấy.”
Nghiệt Sinh gật đầu, Đà Thị đã nói về việc rời đi này rất nhiều lần rồi.
Qua sáng hôm sau, hắn tìm đến Tiểu Tiểu đầu tiên và đưa hết mọi số linh thạch còn lại cho nàng.
“Anh đi bao giờ mới về?” Tiểu Tiểu rưng rưng hỏi.
“Anh cũng không biết, nhưng nếu có thể anh sẽ tranh thủ về thăm em.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa xoa đầu Tiểu Tiểu.
Câu trả lời khiến Tiểu Tiểu ngơ một giây rồi trực tiếp bật khóc.
Lát sau, Nghiệt Sinh lại đi tìm Tiến Đô, nghe nói y đang ở phòng công pháp nên hắn liền muốn đi đến đó.
Trên đường, Nghiệt Sinh bắt gặp Bùi Lăng.
“Sư huynh.”
“Nhìn đệ có vẻ vội vàng vậy.”
“Đệ sắp phải đi xa một chuyến.”
“Ồ, vậy thì giữ gìn sức khỏe, mong rằng lần sau tái đấu đệ sẽ cho ta kinh hỉ.”
Nghiệt Sinh với Tiến Đô chia tay chia chân một chút liền xong.
Tính ra ở Nhất Nam tông ngoài Tiểu Tiểu, Đà Thị và Tiến Đô thì hắn chẳng còn ai thân quen nữa.
Mà đối với Nhất Nam tông này tình cảm sẽ không thể nào sánh với Chân Tinh môn, ở đó mới thật sự là tình cảm gia đình đúng nghĩa.
Rất nhanh đã đến tối.
“Chuẩn bị đủ chưa?”
“Dạ, được rồi ạ.”
Nghiệt Sinh theo lời Đà Thị vận dụng Mộc Sinh Hoàn Pháp liên tục để tự bảo vệ bản thân.
“Nhắm mắt lại nếu không muốn bị mù.”
Nghiệt Sinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, thân thể của hắn thật sự đang như bị một cơn bạo phong quét qua, cũng may Đà Thị dường như đã che chắn hết hầu như tất cả.
Thời gian trôi qua chỉ hơn năm phút. Nghiệt Sinh từ từ mở ra, hiện tại hắn đang ở một hang động lớn với ánh sáng nhỏ bé chiếu từ một khe nứt ở trên đầu.
“Lát nữa khi có người đến đây thì đưa cho y cái này.” Đà Thị đưa một cuộn giấy cho Nghiệt Sinh.
“Cảm ơn bà.” Nghiệt Sinh nói, hắn không biết bản thân đang ở đâu nhưng mà Đà Thị đã rất tốn sức để đưa hắn đến đây.
Đà Thị đưa tay xoa đầu Nghiệt Sinh, lần đầu tiên hắn thấy bà nở ra một nụ cười tươi như vậy.
Cuộn giấy bỗng rơi xuống đất, Nghiệt Sinh cúi người xuống nhặt, khi đứng lên thì đã không còn thấy bóng dáng Đà Thị ở đâu.
Nghiệt Sinh đi khám phá xung quanh, hang động nơi đây cũng khá là rộng, ở dưới chân còn có một dòng nước suối mát đang chảy qua, mà dường như nơi thoát ra duy nhất chỉ là khe sáng ở trên đầu kia, mà hắn thì không thể nào trèo lên tới đó được.
Nhưng mà một ngày rồi hai ngày, vẫn chẳng có cái quái gì xuất hiện.
Nghiệt Sinh điêu đứng vô cùng, phần lương khô mà hắn mang theo đã chia thành tám phần, mỗi phần chỉ to bằng một ngón tay cái.
“Bà không lừa cháu chứ.” Nghiệt Sinh ngán ngẩm trong một gốc hang động, hắn trong mấy ngày qua cũng đi tách từng miếng rêu nhỏ để tạo nên một lớp đệm ấm.
Đà Thị quay về nơi làm phụ bếp quen thuộc của mình, trong lúc đang tách vỏ trứng làm món thịt heo kho trứng thì bà bỗng nhớ một chuyện.
“Hình như ta đã đưa nó đi sớm một tháng rồi!”
Ba ngày trôi qua, Nghiệt Sinh không còn ngồi yên chờ đợi nữa, hắn bắt đầu đi tìm lối thoát ra bên ngoài, cuộn giấy Đà Thị để lại như có linh tính, hắn không thể nào mở ra được.
“Một, hai, ba… sáu.”
Nghiệt Sinh đã đếm số phần lương khô còn lại đúng lần thứ bảy trong ngày.
Cũng may ông trời không đối xử quá khắt khe với hắn, một tiếng gầm vang trời từ phía trên khe nứt hang động phát ra.
Nghiệt Sinh đến gần ngước mắt lên nhìn.
“Mẹ kiếp!”
Hàng ngàn bó hoa hồng to rơi xuống khiến hắn nhanh chân tìm chỗ trốn.
Từ khe nứt lúc này, một bóng người xuất hiện, lão mang dáng dấp lùn thấp khi chỉ tầm mét rưỡi, ánh mắt đảo qua liên tục cho dù lúc đầu đã phát hiện Nghiệt Sinh, trang phục của lão là một bộ áo dài một chút cải cách với màu xám mịt mù, khuôn mặt của lão thoạt nhìn lại vô cùng trẻ con, rất ít nếp nhăn, khác biệt với bộ râu và mái tóc bạc hết của lão.