Lão vừa đáp xuống đã vẫy tay kêu Nghiệt Sinh lại.
“Dạ tiền bối.”
“Bối bối gì, mau giúp ta sắp những cánh hoa này.”
Nghiệt Sinh không hiểu gì lắm nhưng thấy lão quá nghiêm túc nên hắn cũng miễn cưỡng làm theo.
Rất nhanh một hình trái tim khổng lồ được xây bởi hoa hồng liền được hình thành.
“Được, như vậy chắc là tạm ổn.”
“Tiền bối làm thế này là muốn tỏ tình ai ạ?”
Câu nói làm lão đỏ hết cả mặt, hành động liền lúng túng.
Nghiệt Sinh thấy thế liền chả muốn hỏi thêm mà đi lấy lương khô ra ăn, hắn nhớ lời của Đà Thị là đưa cuộn giấy cho người nào đến đây, nhưng cái lão lùn kì dị này khiến hắn không có tự tin rằng đây là người mà Đà Thị nhắc đến.
“Khoan đã.” Lão ta bỗng nhiên quát lớn.
Nghiệt Sinh nghe thế liền giấu cuộn giấy vào bên trong người, khuôn mặt có chút lo lắng.
“Dạ?”
“Đứng yên đấy.”
Lão ta từng bước đi đến, Nghiệt Sinh có chút hoảng, bởi nội dung cuộn giấy hắn chỉ muốn cho người mà Đà Thị nhắc đến xem.
“Tiền bối có quen ai tên là Đà Thị.”
“Đà Đà gì? Đưa ta hết đây.”
Nghiệt Sinh chưa kịp phản ứng thì toàn bộ lương khô tích trữ còn lại đã bị lão một tay quét đi hết.
“Tiền bối để lại ta một chút.”
“Cút đi.”
Lão ta chỉ một ánh nhìn đã khiến Nghiệt Sinh bay thẳng vào vách động.
Một tiếng sau trôi qua, Nghiệt Sinh mới dám từ từ tiếp cận lại lão.
“Xin hỏi tiền bối bao giờ mới rời đi?”
“Ngươi nhắc thì ta mới nhớ.”
Nghiệt Sinh thở ra một hơi dài, y nếu không rời đi thì hắn sẽ không thể nào yên tâm ở đây mà đợi người Đà Thị nhắc đến, mà lúc nãy hắn cũng đã xác định lão không hề biết Đà Thị là ai.
“Tiền bối, hình như có chút không ổn.”
Nghiệt Sinh nói trong hoang mang cực độ, hắn đang bị nhấc bổng lên bởi một tay của lão.
Mà cái tư thế giống như đang phóng lao, hiển nhiên cây lao chính là Nghiệt Sinh và hướng đến chính là cái khe trên trời kia.
“Tiền bối, sẽ c·hết người đấy.”
“Yên tâm, ta nhắm chuẩn lắm, ngươi có c·hết thì cũng c·hết ở ngoài kia do tiếp đất sai cách thôi.”
Nghiệt Sinh giờ hết biết nói thêm gì, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi, bỗng lúc này cuộn giấy từ trên người của hắn rơi ra ngoài.
“Mùi hương này.” Lão ta kinh ngạc khi thấy cuộn giấy, một tay hất bừa Nghiệt Sinh xuống đất rồi phủi sạch đôi tay để nâng cuộn giấy lên.
Nghiệt Sinh ôm người đau đớn, hắn cố ngước đầu nhìn lên thì đã thấy lão mở cuộn giấy ra.
Khuôn mặt của lão lúc này giống như cảm xúc người phụ nữ trong một ngày, đầy đủ xúc cảm, từ nghẹn ngào rưng rưng đến buồn bả hồi ức, khúc cuối lại là đau thương bi ái.
Lão ta lúc này lại hét lên: “Tại sao nàng không chịu gặp ta?”
Nghiệt Sinh nhẹ nhàng nhấc từng bước chân đi về phía sau, theo biểu hiện thì hắn tạm thời suy đoán đối phương đúng là người mà Đà Thị nhắc đến.
Nhưng mà thời khắc lúc này quá n·hạy c·ảm.
Đáng tiếc nội dung chính của cuộn giấy lại là Nghiệt Sinh.
Lão ta phi như bay đến trước mặt của hắn, hai tay đã xách cổ hắn lên mà chính hắn cũng không biết từ lúc nào.
“Nói mau, nàng ấy ở đâu?”
“Nàng ấy ở đâu!” Nghiệt Sinh hoảng loạn nói lại.
“Con mạ nó! Nếu không muốn ta sưu hồn thì hãy nói cho đàng hoàng, nàng ấy ở đâu? Liễu Thị, nàng ấy ở đâu?” Lão hét lớn đến mức nước miếng đã ướt hết mặt của Nghiệt Sinh.
“Ta chỉ biết Đà Thị, nào biết Liễu Thị là ai!” Nghiệt Sinh không chịu nổi nữa mà hét lên.
Cũng may lúc này lão ta đã bớt điên hơn, Nghiệt Sinh từ từ được hạ xuống, nhưng cổ áo vẫn bị lão giữ chặt.
“Nàng vẫn khỏe chứ, vẫn xinh đẹp, nhẹ nhàng như cành liễu chứ?”
“Lá liễu, ta chỉ biết bà ấy khuôn mặt đã lớn tuổi, lưng bị gù mà thôi.”
“Gầm.”
Nghiệt Sinh trực tiếp bay thẳng vào vách đá, miệng phun bọt mép, cả người b·ất t·ỉnh.
Khoảng hai mươi phút sau, hắn mới tỉnh dậy, toàn thân đau điếng, hắn ngước đầu lên thì thấy lão ta đang nói chuyện một mình với cuộn giấy.
“Con mạ nó! Đây đúng là lão già lụy tình mà.” Nghiệt Sinh mắng nhiếc trong lòng.
Chưa mắng đủ mười câu thì mặt của hắn xám xịt lại, bởi lão già kia đang vẫy tay kêu hắn đến.
“Lại đây nhanh!”
Nghe đến câu này, hắn không thể nào cứ vờ vịt nữa.
Nghiệt Sinh không bước đi, hắn trực tiếp lếch theo đúng nghĩa đen.
“Tiền bối, xương trong người của ta đã gãy gần hết.”
“Yên tâm, ta đã hiểu thông rồi, sẽ không đánh ngươi nữa đâu, đừng giả vờ nữa.”
Nghiệt Sinh nghe vậy mới dám gượng người đứng dậy bước đi, hắn vẫn cố giữ khoảng cách hơn hai mét để đảm bảo an toàn cho bản thân.
“Nàng ấy hiện tại ở đâu?”
“Dạ hiện tại đang ở Nhất Nam tông.”
“Nó là tiểu tông ư?”
“Dạ không, nó là tông môn thuộc thế lực hạng hai ở Đảo Phương Nam này.”
“Ồ, hóa ra là tiểu tiểu tiểu tiểu tông.”
Nghiệt Sinh: (--.--)”
“Nếu nàng không muốn gặp thì ta cũng không cưỡng ép, chỉ mong rằng nàng có thể vui vẻ với cuộc sống hiện tại của mình.”
Nghiệt Sinh thấy đối phương nói những lời như vậy cũng cảm thấy nặng lòng, hắn không biết tình yêu là gì nhưng những câu chuyện vì tình bất chấp mọi thứ thì hắn đã nghe và thậm chí thấy một lần, đó là khi một vị sư huynh đồng môn vì yêu mà bất chấp uống hưng phấn đan dược để chiều chuộng sư tỷ, kết cục là phải cắt bỏ chỗ đái do l·ạm d·ụng quá nhiều, mà sư tỷ sau đấy cũng đã có vị sư huynh khác.
Đang mơ mộng chuyện xưa thì hắn nghe thấy tiếng “hức hức” quan sát kỹ thì mới thấy lão lùn này đang khóc.
Nghiệt Sinh từng bước lại gần muốn vươn tay ra an ủi.
“Gầm.”
Nghiệt Sinh lại lần nữa bay thẳng vào vách tường, lần này còn thảm hơn khi máu me bê bết.
Phía bắc của Đảo Phương Nam, Liên gia.
“Ngươi nói cái gì?” Người đang nói chuyện là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nét đẹp thuần khiết của nàng như một nhánh hoa sen, sẽ không bao giờ bị vấy bẩn cho dù là sống trong vũng bùn, nét đẹp ấy lại càng thêm nổi bật với một trang phục màu hồng nhạt điểm thêm vài bông hoa trắng.
“Tiểu thư, Chân Tinh môn đã toàn diệt, không còn lấy một cái xác.”
Người con gái này chẳng ai khác chính là Liên Ngọc, nghe đến câu này khiến cho nàng như suy sụp xuống, ánh mắt thất thần.
Phải mất một hồi sau, nàng mới lấy lại một chút bình tĩnh.
“Là ai?”
“Dạ?”
“Là kẻ nào đã tiêu diệt Chân Tinh môn.” Liên Ngọc quát lớn, ánh mắt giận dữ, sát khí.
Tên tùy tùng phía dưới cúi mặt có chút lo sợ, tiểu thư lạnh lùng nhưng trước giờ vẫn hòa nhã, đây là lần đâu tiên y thấy nàng giận dữ đến mức này.
“Theo thuộc hạ điều tra là Thái Tinh môn ạ.”
“Toàn diệt đi.”
“Dạ?”
“Cử người toàn diệt Thái Tinh môn.”
“Tuân mệnh tiểu thư.” Tên tùy tùng cúi người rồi lui xuống.
Quay trở lại hang động, Nghiệt Sinh lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy, cũng may tốc độ chữa thương của thân thể của hắn cũng xem như tạm ổn.
“Lại đây.”
Nghiệt Sinh nghe câu này thì giả vờ nhắm mắt tiếp.
“Ta biết ngươi đã tỉnh.”
Nghiệt Sinh mặc kệ cứ tiếp tục giả vờ.
“Ta hứa sẽ không tiếp tục đánh ngươi.”
Nghiệt Sinh dùng hơn một chục tiếng hỏi thăm phụ huynh đối phương trong lòng, hắn nào có điên mà tin thêm một lần nữa.
“Ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ngươi không muốn mạnh hơn sao?”
Mấy câu này quả thật làm hắn động tâm, nhưng nhớ lại cảnh bản thân bay vèo vèo đâm vào vách đá làm hắn chẳng thể tin nổi.
“Trong cuộn giấy, Đà Thị yêu cầu ta phải dạy ngươi tu luyện.”
Nghiệt Sinh lúc này mới bật dậy, gắng gượng đi đến.
Mà lần này quả thật lão lùn đã không đánh hắn nữa.