Một tuần cứ thế đã trôi qua, Nghiệt Sinh đang đứng đấy với một cái lá to trên tay dùng hết sức quạt liên hồi cho Trữ Dục.
Mà Trữ Dục hiển nhiên chính là cái lão lùn mà Đà Thị mang đến, lão đang nằm ở dưới cái đệm rêu của Nghiệt Sinh, một tay bốc chuối ăn trông vô cùng hưởng thụ.
“Mạnh chút nữa với qua trái một tý, ngươi muốn quạt vào đầu để ta c·hết sớm à!”
Nghiệt Sinh dùng hết sức bình sinh quạt liên hồi, đơn giản bởi vì hắn không thể không làm theo, hang động này không hề có thức ăn mà người duy nhất có thể ra ngoài chính là Trữ Dục.
“Sư phụ, đã một tuần rồi nhưng ngài vẫn chưa dạy ta tu luyện.”
“Hửm, ngươi nói xàm ngôn gì đấy, ta đã dạy ngươi cách sinh tồn trong thế giới này rồi mà?”
“Dạ nhưng nó không phải là tu luyện.”
“Ngu dốt, kinh nghiệm ta dạy ngươi còn quý giá hơn hàng vạn công pháp cho dù là thất đẳng.”
Nghiệt Sinh: (“___”)
“Được thôi, hôm nay sẽ kiểm tra khi mặt trời lặn, ngươi không đi ôn bài đàng hoàng thì coi chừng bị phạt nữa đấy.”
Nghiệt Sinh không quạt nữa mà đi lẩm nhẩm suốt mấy lời mà Trữ Dục dạy hắn, giá trị đạo đức, lòng tự trọng, sự chính nghĩa, tất cả những đạo lý mây mây vân vân trên đời đều đang bị gạt qua một bên.
Quay trở lại Nhất Nam tông, Tiểu Tiểu dưới sự chỉ dạy tận tình của Đà Thị lại càng thêm tiến bộ vượt bậc, nàng đánh bại thêm một đệ tử cấp trung và hiển nhiên cũng tấn thăng địa vị.
Trương Phi thời gian này cũng mai danh ẩn tích không còn thấy xuất hiện, nghe bảo Khải Ngộ vì bị rơi xuống làm đệ tử cấp thấp nên luôn tìm gã để trút giận.
Tiến Đô thiên phú có hạn nhưng thấy Tiểu Tiểu tiến bộ vượt bậc, trong lòng của y cũng có một chút sự quyết tâm tu luyện.
Nhưng bên cạnh đó cũng có một tin chấn động một phương, Thái Tinh môn qua một đêm chỉ còn là xác c·hết và máu, những đệ tử đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng bị g·iết không còn chừa bất cứ ai, một vài người may mắn sống sót luôn ẩn náu và sống trong lo sợ.
Việc thế lực kinh khủng nào đứng sau thì không ai biết được hoặc có khả năng là không ai muốn biết.
“Lâm Phàm, sư phụ của ngươi, Lý Trình Sơn đ·ã c·hết thảm.”
“Đệ tử biết.”
“Cũng may Thượng Hoài tông chúng ta đã cắt đứt mọi liên quan từ khi chỉ mới nhận được tin báo, ngươi càng may mắn hơn khi đã được tông môn xóa bỏ mọi dấu tích có liên quan đến Thái Tinh môn đấy.”
Lâm Phàm im lặng không đáp, y đối với Thái Tinh môn có ơn nghĩa rất nhiều, Lý Trình Sơn dẫn dắt y vào con đường tu luyện, Thái Tinh môn đề bạc y trở thành đệ tử của Thượng Hoài tông.
Cha c·hết, tông môn thu nhận ban đầu cũng bị diệt, Lâm Phàm cũng không thể nào tiếp tục là người bạn giúp đỡ Nghiệt Sinh vô điều kiện như ba bốn năm về trước, giữa hai người bây giờ là thù hận c·hết chóc.
Thấy Lâm Phàm im lặng, tên trưởng lão lại nói tiếp: “Ân nghĩa của Thượng Hoài tông mong ngươi sẽ dùng thiên phú của mình để báo đáp.”
“Trưởng lão yên tâm, đệ tử sẽ không bao giờ phản bội Thượng Hoài tông.”
Tên trưởng lão nghe vậy hài lòng gật đầu rồi cất bước rời đi.
Bỗng Lâm Phàm lại lên tiếng: “Trưởng lão, rốt cuộc là thế lực nào gây ra chuyện này.”
Tên trưởng lão quay người lại đáp: “Như đã nói lần trước, ngươi, không, là cả Thượng Hoài tông không đủ tư cách để đối đầu, nên tạm thời ngươi đừng biết để ảnh hưởng con đường tu đạo của bản thân.”
Rất nhanh đã đến tối, vẫn có một thanh niên miệt mài lấy bút sách ra ghi lại những thứ trái với những đạo nghĩa bình thường.
Những dụng cụ này đều đã được chuẩn bị ở trong nhẫn trữ vật.
“Xong chưa, mau đến kiểm tra!”
Nghiệt Sinh từ từ đi đến, điệu bộ có chút lo lắng, nghĩ đến h·ình p·hạt cũng khiến hắn rùng mình.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi ạ.”
“Câu thứ nhất, nếu ngươi đang đi trên đường mà gặp bọn c·ướp đã g·iết hại hết một gia đình giàu có, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta sẽ hô hoán và tìm người đến chi viện.” Nghiệt Sinh tự tin trả lời.
Nhưng hắn liền bị Trữ Dục cho ăn tát cái “bóp”.
“Ngu dốt, bọn họ đều đ·ã c·hết thì còn cứu cái gì nữa, việc ngươi cần làm là đợi bọn c·ướp đi rồi vơ vét hết tài sản còn sót lại, hiểu chưa?”
“Nhưng đệ tử làm vậy thì chẳng khác gì bọn c·ướp đâu chứ?”
Trữ Dục lắc đầu ngao ngán, thở dài xong lão nói: “Thì cũng có phải do ngươi g·iết đâu, với lại ngươi hô hoán thì rất có thể n·gười c·hết tiếp theo lại là ngươi, thật khiến ta tức c·hết! Ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội ở câu hỏi thứ hai.”
Nghiệt Sinh nghiêm túc lắng nghe.
“Nếu như ngươi ăn bám thuê tử, toàn bộ tiền bạc, vật chất đều do nàng chu cấp, nhưng một ngày phát hiện nàng lại đang qua lại với một gã đàn ông khác thì ngươi sẽ làm gì?”
“Hừ! ta sẽ g·iết c·hết tên dâm phụ đó.”
“Nếu ngươi đánh không lại nàng ta thì sao?.”
“Vậy ta sẽ g·iết c·hết tên đàn ông mất dạy đó.”
“Đồ ngu, đồ ăn hại.”
Nghiệt Sinh bị gõ đầu một cú rõ to, hắn ôm đầu đau đớn với vẻ mặt không phục, tình huống như vậy thì làm gì còn cách nào giải quyết khác hợp lý hơn.
“Cả hai câu đều trả lời ngu đần, ngươi chuẩn bị chịu phạt đi.”
“Sư phụ phải nói rõ câu thứ hai nên làm gì ta mới chịu phục.”
“Hừ, tại sao ngươi vẫn không nhắm mắt cho qua, từ từ bòn rút tài sản của nữ nhân kia, rồi dùng tiền sống hưởng thụ hả?”
“Nhưng làm sao đệ tử có thể chịu đựng được việc vợ mình n·goại t·ình, mặt mũi ở đâu?”
“Ngu dốt, ngươi cứ bòn rút đến khi thắng hoặc tính kế là được, chỉ là thời gian ngắn thôi, mặt mũi quan trọng lắm sao? Sau này có tiền thì muốn bao nhiêu thuê tử chả được.”
Nghiệt Sinh muốn nói thêm gì đó thì xung quanh của hắn đều là một màu trắng xóa.
Mặt của hắn xám lại, hắn biết đây chính là dấu hiệu của h·ình p·hạt.
Rất nhanh, môi trường xung quanh từ màu trắng lại biến thành màu đỏ, nhiệt độ bất chợt tăng dần theo từng phút.
“Lần này lại là lửa sao?” Nghiệt Sinh ngay lập tức ngồi xuống.
Trong cả tuần này hắn đã phải trải qua chuyện này ba lần, chỉ khác không phải nguyên tố hỏa mà là những nguyên tố khác.
Sức nóng tăng lên dần, da thịt của Nghiệt Sinh ửng đỏ, đau rát.
Mà hắn thì đang cố gắng nhắm mắt cảm nhận từng chút một.
Hỏa nguyên tố cũng chính là nguyên tố ban đầu hắn sử dụng, tuy bây giờ ngọn lửa trong thực tâm không còn nhưng bên trong măng non vẫn có thể phát ra hỏa nguyên lực.
Nhờ thế mà lần này dễ dàng hơn rất nhiều, lần trước thủy nguyên tố khiến hắn phải chịu cảm giác bị nước ép kinh hoàng đến tận ba ngày.
“Hỏa là gì?” Nghiệt Sinh tự ngẫm nghĩ trong lòng.
Nó mang sức nóng nhưng đôi lúc lại giúp con người sưởi ấm trong gió rét nhưng cũng có đôi lúc nó là v·ũ k·hí để t·rừng t·rị những kẻ phạm tội.
Hỏa nguyên tố luôn có sức công kích cực mạnh trong các nguyên tố, tuy nhiên khả năng phòng thủ lại có chút kém.
Nghiệt Sinh gác lại đau đớn mà tập trung cảm nhận sức nóng, dòng chảy của lửa.
Nhưng mà mọi chuyện lại không bao giờ thuận lợi như vậy.
Đã ba ngày trôi qua, hắn vẫn cứ phải chịu cảm giác đau đớn cho đến khi bị thiêu c·hết.
Và sau khi c·hết, hắn lại hồi phục và phải bắt đầu lại mọi thứ.
“Sư phụ, tại sao ta lại không thể thoát ra, lần trước thủy nguyên tố ta cũng chỉ am hiểu đến mức này thôi mà.”
Ở bên ngoài, thật ra Nghiệt Sinh vẫn đang nằm dưới đất, mồ hôi chảy ra khắp người, còn Trữ Dục thì lại đang hưởng thụ bên mấy trái táo rừng mới hái được.