Ba tháng cứ như vậy trôi qua, Nghiệt Sinh lúc này đã trải qua đủ loại khổ hình của mọi nguyên tố, tuy tất cả chỉ là ảo giác nhưng sự sinh động đều y hệt như thật.
Và ngày hôm nay, cuối cùng Trữ Dục cũng chịu dạy hắn cách tu luyện.
Được như vậy là do trong ba tháng này hắn đã tiếp nhận được nguồn kiến thức vô sỉ của Trữ Dục, mà lại bài kiểm tra cuối cùng là viết một cuốn sách vô sỉ thì Nghiệt Sinh cũng đã qua sau khi tái bản ba lần.
Cuốn sách mà hắn viết có tên là Vô Sỉ kinh, nội dung thì đã được thể hiện rõ bởi cái tên.
Khi cuốn sách hoàn thành thì lòng tự trọng của Nghiệt Sinh cũng đã hoàn toàn biến mất, tính cách hắn cũng chuyển biến rõ rệt. Đối với hắn bây giờ thì vô sỉ không phải chỉ là tính cách mà là bản năng ăn sâu vào tim gan.
Háo hức khi biết được dạy tu luyện cả một đêm hôm qua nhưng thể trạng của bản thân lúc này chỉ khiến cho hắn chỉ muốn gào thét lên.
Không một mảnh vải che thân, chuối, quýt gì cứ vậy phơi ra, toàn bộ thân thể hòa mình với thiên nhiên.
“Sư phụ, như vậy là để tu luyện cái gì ạ?” Nghiệt Sinh sượng nói khi thấy Trữ Dục cứ nhìn vào hắn.
Trữ Dục im lặng không đáp, đưa tay lên vuốt râu.
Nghiệt Sinh cho rằng y đang tìm kiếm một môn công pháp hay võ kỹ nào đó phù hợp.
“Hơi ngắn.”
Cuối cùng câu chốt lại của Trữ Dục lại chỉ có nhiêu đó, Nghiệt Sinh thật muốn lao lên khiêu chiến với đối phương nhưng bị cái là chấp mười người như hắn vẫn đánh không lại.
Trữ Dục lại mở lời: “Ngươi mau phát bạo hết cái hỏa công pháp kia.”
Nghiệt Sinh nghe lời liền đồng thời vận chuyển Mộc Sinh Hoàn pháp để dưỡng dục thân thể, tiếp đấy hắn kích hoạt Hỏa Thể Hóa Pháp.
Trên người toàn thân bốc lửa, sức mạnh cũng được kéo tăng.
Trữ Dục nhướng mày, ánh mắt chăm chú cực điểm.
“Ngươi quái lạ.”
Dứt câu, lão đánh thẳng một đòn vào giữa bụng của Nghiệt Sinh làm hắn đau đớn ngã xuống ôm bụng.
Trữ Dục một tay đưa lên, Nghiệt Sinh bị kéo thẳng vào đến chỗ của lão rồi cứ lơ lửng trên không.
Tiếp đấy lão đặt một tay vào bụng của hắn.
Nghiệt Sinh lúc này đau đớn nhưng vẫn ở trong mức chịu đựng được, thậm chí hắn còn cảm nhận được rõ ràng đang có một nguồn năng lượng đang tiến vào thực tâm của mình.
“Sư phụ…”
“Thả lỏng đi.”
Trữ Dục tiến vào, ánh mắt y ngưng trọng, thực tâm của Nghiệt Sinh bị bao lấy một lớp màn sáng xanh mà cả y cũng không thể khám phá được.
Y hiển nhiên biết việc Nghiệt Sinh có song sinh nguyên tố là hỏa và mộc, cũng biết hắn cực kỳ khác biệt nhưng trường hợp quái lạ thế này là lần đầu tiên gặp phải.
Không tiếp tục cưỡng ép sợ làm Nghiệt Sinh b·ị t·hương, Trữ Dục buông tay ra.
Nghiệt Sinh ngã xuống đất, thở hổn hển, ngước mặt lên nhìn rồi hỏi: “Sư phụ, ngài vừa rồi là quan sát thực tâm của ta sao?”
“Nói chung ngươi có thể vận dụng hai nguyên tố đúng không?”
“Dạ vâng.”
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Trữ Dục ngã lưng trên chiếc đệm làm bằng riêu của mình, trong đầu của lão có chút thắc mắc nhưng sẽ không hỏi đến bởi nhiều nguyên nhân.
Một lát sau, Nghiệt Sinh điên cuồng bừng bừng hỏa diệm, ngọn lửa bừng cháy cao gấp hai người bình thường.
“Sư phụ, ta chịu không nổi.” Nghiệt Sinh gượng đau nói, cả thân thể như muốn bị xé toạc ra thành từng mảnh.
Việc chịu đựng được đến mức này cũng nhờ thời gian qua khả năng chịu đựng của hắn được mài dũa từng chút một.
“Cố gắng duy trì, ngươi không phải muốn mạnh hơn sao?”
“Gaaaaa.”
Năm phút sau, Nghiệt Sinh gục xuống, toàn thân của hắn cháy đen từ bên trong ra đến bên ngoài, khí lực yếu dần, thậm chí đã cận kề đến c·ái c·hết, ý thức của hắn đã mất đi từ hai phút trước nhưng vẫn duy trì được trạng thái trong vô thức.
“Chiến ý sao?” Trữ Dục trên khuôn mặt có chút ý vui, lão đỡ Nghiệt Sinh dậy và đưa vào miệng hắn một viên đan dược màu xanh lá.
Viên đan được vừa xuống phát ra một nguồn năng lượng dịu êm đi khắp cơ thể, so với nguồn năng lượng Mộc Sinh Hoàn Pháp hiện tại của tự thân Nghiệt Sinh tiết ra hiển nhiên mạnh mẽ hơn nhiều.
Gần trung tâm Đảo Phương Nam, bí cảnh mà lần trước Tiến Đô nhắc đến lại phát ra năng lượng yếu dần, dường như thời gian bí cảnh mở ra sẽ lại xa thêm đôi chút.
Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông biết điều này nên đã cùng thống nhất sẽ tiến hành sớm hơn thời gian giao đấu của hai tông, cũng là để tìm ra đệ tử ưu tú tham gia bí cảnh của mỗi tông, dự kiến thời gian sẽ vào hơn chín tháng sau.
Toàn đệ tử của Nhất Nam tông nghe được tin này mỗi người đều có tính toán riêng cho mình, giới hạn tham gia cuộc giao đấu sẽ là hai mươi ba tuổi nên hầu như toàn bộ người tham gia là đệ tử cấp trung, đệ tử cấp cao chỉ là một số thiên tài kinh khủng.
Nhưng Nhất Nam tông hiện nay còn có một chuyện nổi trội không kém gì việc giao đấu với Thượng Hoài tông, đó là một nữ tử thiên tài đánh bại gần như những kẻ thách đấu.
Nàng không ai khác chính là Tiểu Tiểu, người sử dụng bóng tối nguyên tố.
Nhất Nam tông, phòng hội nghị.
Những nhân vật máu mặt đều có ở đây, tông chủ hiện tại Ái La Phát, người đang ngồi ở vị trí cao nhất.
Phía dưới có hơn mười ghế ngồi khác, đầu tiên là đại trưởng lão, người có thực quyền hiện tại thậm chí còn vượt trội hơn tông chủ, Nhất Nguyên.
Ngân Hoa, người phụ trách đệ tử cấp cao, tu vi vượt trội so với tuổi tác của nàng, là một thiên tài mà cả Đảo Phương Nam công nhận, thậm chí các thế lực đứng đầu đang ở cực bắc cũng có nhiều lần mời chào nàng với những điều kiện cực kỳ hấp dẫn.
Ngoài ra là bảy trưởng lão khác, một vài ghế trống không có người ngồi.
“Bóng tối nguyên tố, công pháp của nàng dùng lại là lời nguyền, các ngươi nghĩ rằng chuyện này đơn giản sao?” Người nói chuyện là Du Hà, kẻ phụ trách giá·m s·át các đệ tử cấp thấp.
Ái La Phát đáp lời: “Vậy ý ngươi là Tiểu Tiểu gặp được cơ duyên lớn?”
“Không, điều đó không quan trọng.” Nhất Nguyên bỗng chen vào cuộc thoại.
“Thế chuyện gì là quan trọng?” Ái La Phát có chút nóng mình nói.
“Tông chủ nghĩ mà xem, lời nguyền chí ít phải là Ngũ đẳng công pháp, mà nếu có ngũ đẳng trong tay thì chúng ta sẽ có được những gì?”
Lời của Nhất Nguyên không rõ ràng chữ nghĩa, nhưng ai cũng hiểu rõ ràng, ở cái Đảo Phương Nam này mọi công pháp hay thảo dược, v·ũ k·hí gì ở Tứ đẳng cũng đã đủ để tranh giành đến máu chảy thành sông.
Huống hồ chi Ngũ đẳng lại còn ở một môn công pháp của nguyên tố hiếm, điều này càng làm giá trị gia tăng rất nhiều.
Mà lại nếu đã là cơ duyên nghịch thiên thì khả năng cao không chỉ có mỗi một quyển công pháp.
Những tên cáo già ở đây đều đã sống mấy trăm năm, trẻ nhất cũng đã gần trăm năm, làm gì không tính được chuyện như thế.
“Các ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy? Một tông môn lại muốn t·rấn l·ột một đệ tử sao?” Ái La Phát đứng dậy đập mạnh khiến cho cái bàn làm bằng thạch anh cũng đổ vỡ.
“Ta đồng ý với tông chủ, chúng ta là tông môn chính phái, làm sao có thể đê tiện như vậy, mà cho dù là ma tông cũng chưa chắc sẽ ra tay với chính đệ tử của mình.” Ngân Hoa trưởng lão cũng lên tiếng.
Nhưng đáng tiếc, sự tức giận của hai người họ lại chẳng mảy may lay động được tám người còn lại đang ngồi đây.