“Tông chủ, ngài phải nhìn nhận thứ gì thực sự tốt cho tông môn chúng ta chứ?” Nhất Nguyên bình thản nói ra từng câu một.
Ái La Phát tức giận đến đỏ cả mặt, y dậm chân làm rung cả phòng hội nghị, nguyên lực trên người phát ra khủng kh·iếp.
“Ý của các ngươi cũng là vậy sao?”
Ái La Phát nhìn qua một vòng rồi nói.
Sự tức giận dần được thay thế bởi sự bất lực, đường đường tông chủ lại chẳng còn tiếng nói nào ở tông môn.
Một lát sau, y cũng phải chịu ngồi xuống rồi hòa hoãn: “Cho dù có t·rấn l·ột cũng phải làm âm thầm và cho con bé một đền bù thỏa đáng.”
“Tông chủ!” Ngân Hoa nghe vậy liền muốn khuyên ngăn.
Nhưng Nhất Nguyên đã kịp ngắt lời: “Tuân mệnh tông chủ, chúng ta sẽ âm thầm ra tay và lại giả vờ cứu giúp đệ tử đó, sau này sẽ tạo điều kiện tấn thăng đệ tử cao cấp và luôn ban tặng nhiều tài nguyên nhất có thể.”
Ái La Phát gục mặt xuống, từ sự bất lực lại chuyển sang sự hổ thẹn, ngay cả đệ tử mà y còn không bảo vệ được thì cái danh tông chủ này chỉ là sự ô nhục.
Ngân Hoa cũng không biết nói thêm gì, Nhất Nam tông đã không còn là Nhất Nam tông mà nàng biết nữa.
Nhất Nguyên giữ vẻ mặt bình thản, nhưng Du Hà và vài trưởng lão khác lại không thể giấu được sự vui mừng.
Bỗng lúc này một luồng uy áp phủ quanh hết tất cả.
Nhất Nguyên, Ái La Phát hay mọi trưởng lão có mặt liều mình vùng dậy nhưng sức nặng đè lên người thật sự quá sức.
Cả đám chảy hết mồ hôi hột sau lưng, một vài tên run cầm cập đôi chân, kẻ đến là cường giả, hơn nữa là cường giả có thể tùy ý sát diệt bọn chúng.
Lúc này một màu hồng tỏa ra khắp cả phòng hội nghị, luồng sáng ấy giống như những cành lá liễu mềm diệu xinh đẹp.
Từ trong ánh sáng, một nữ nhân với mảnh vải mỏng che mặt xuất hiện, nàng khoác trên mình một bộ giao lĩnh trơn màu xanh lục nhạt dịu êm như phong thái của nàng.
Liễu Thị, biệt danh của một người con gái xinh đẹp đã từng làm cho biết bao nhiêu cường giả ở Đại Lục xuất hiện, phong thái của nàng nhẹ nhàng, thuần mỹ giống như cành liễu trong gió, và đó cũng là nguyên nhân biệt danh của nàng.
“Ngươi là ai?” Ái La Phát gượng nói.
“Tiểu Tiểu là đệ tử của ta, nếu các ngươi vẫn còn ý đồ xấu thì… c·hết.” Nữ nhân nhẹ nhàng nói từng chữ, nhưng trong lòng mỗi người đều là biển động.
Bởi từ c·hết của nàng nhấn mạnh mang theo sát khí cực nặng, cành lá liễu dịu êm lại như có thể cắt lấy đầu của từng người ngồi đây.
Chùm ánh sáng lần nữa phát ra, nữ tử ấy cũng theo làn sáng rồi biến mất.
Để lại mười vị trưởng lão của Nhất Nam tông bất động, không ai nói thêm lời nào trong mấy phút đầu.
Ba tháng sau lại trôi qua.
Nghiệt Sinh bây giờ lại đang bừng c·háy d·ữ d·ội, ngọn lửa cao phải gấp ba lần một người bình thường.
Chỉ năm phút sau, hắn lại ngã gục xuống, còn Trữ Dục lại tiếp tục đưa vào miệng của hắn một viên đan dược.
Phải mất một ngày sau, Nghiệt Sinh mới hồi phục được bảy phần, trong ba tháng này hắn cũng đã quen dần với cảm giác đau đớn, thứ giới hạn nhất chỉ là khả năng chịu đựng của thân thể, đây là cách huấn luyện của Trữ Dục, y cũng có đã sửa lại gần như một phần ba khẩu quyết, cách vận dụng nguyên lực của Hỏa Thể Hóa pháp.
“Nhiêu đó đã đủ rồi.”
Nghiệt Sinh đang ngồi ăn một chút canh măng thì Trữ Dục nói.
“Dạ?” Nghiệt Sinh không hiểu lên tiếng.
“Ta sẽ dạy ngươi một môn võ kỹ.”
Nghiệt Sinh tỏ vẻ chả mấy tin tưởng, hắn tin rằng cái lão sư phụ mất đạo đức của mình lại đang muốn bày trò gì đó.
Nhưng lúc này Trữ Dục đứng lên rồi đi về phía trước một chút, tiếp theo ánh mắt Nghiệt Sinh sáng rực lên.
Sư phụ của hắn đang đứng đấy với khí thế cực kỳ mạnh, trên người phát ra một cảm giác làm cho hắn cảm giác rùng mình.
“Chắc sẽ lợi hại lắm đây.” Nghiệt Sinh nghĩ thầm trong lòng, công pháp có thể chứa võ kỹ bên trong, nhưng nếu so ra một môn thuần võ kỹ hiển nhiên vẫn có nhiều khuyết điểm.
Giống như hai cuốn sách có cùng số trang, một cuốn ẩn chứa lý thuyết thì phần phương pháp bài tập sẽ không thể nào phong phú bằng một cuốn chỉ nói về phương pháp bài tập.
Mà Hỏa Thể Hóa Pháp cũng không hẳn có võ kỹ, nó chỉ là một khả năng bạo thể sức mạnh của thân thể.
Nhưng hy vọng lại bị dập tắt, bởi con bà sư phụ lùn của hắn đang phát ra tiếng gâu gâu khi đánh bài quyền thức nhất, hiển nhiên đây là tiếng của bài quyền chứ không phải từ miệng kêu, nhưng nhiêu đó vẫn đủ nhục rồi.
Nghiệt Sinh tuy vậy vẫn cố gắng chăm chú.
Và ánh sáng lại lần nữa được khắp lên.
Quyền thức thứ hai của Trữ Dục mạnh mẽ, hùng hồn, mãnh liệt giống như một tôn đại tướng.
Quyền thứ ba lại thay đổi, nếu như thức thứ hai như một tôn tướng quân thì bây giờ Trữ Dục như một tôn sát thần, sẵn sàng chém g·iết hết mọi thứ ngáng đường.
“Cóc.” Nghiệt Sinh bị cú đầu một cái làm tỉnh mộng, hóa ra từ nãy đến giờ Trữ Dục vẫn ở sau lưng hắn, còn tất cả chỉ là ảo cảnh.
“Thế nào? Môn võ kỹ này được chứ.” Trữ Dục hỏi.
“Quá được là đằng khác sư phụ, quyền đánh thứ hai và thứ ba thật sự quá quá đỉnh.” Nghiệt Sinh đứng dậy hừng hực quyết tâm.
Đáng tiếc, Trữ Dục lại phá vỡ giấc mộng của hắn: “Quyển võ kỹ này gọi là Tam Ý Thế Quyền, một môn võ kỹ cấp bậc rất cao mà ngươi không thể nào tưởng tượng được, nó gồm ba quyền thức và ngươi hiện tại chỉ có thể luyện tập thức đầu tiên.”
“Là cái thức phát ra tiếng kêu của chó với những động tác xấu xí kia.” Nghiệt Sinh than lên, giọng nói vô cùng vô cùng thất vọng.
Trữ Dục nhảy lên vố đầu Nghiệt Sinh một cái rồi nói: “Chó thì sao, chó là bạn thân của con người hiểu không? Ngươi không đủ điều kiện để học hai thức kia nên chỉ có thể học tập thức thứ nhất mà thôi.”
Nghiệt Sinh ôm đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy điều kiện cho quyền thức thứ nhất là gì mà con lại đạt được.”
“Vô sỉ, vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, càng vô sỉ thì mỗi quyền đánh ra lại càng lợi hại.”
Nghiệt Sinh: (@_@)
Thấy cái nét mặt của Nghiệt Sinh, Trữ Dục cố gắng nhịn cười, lão ném ra quyển công pháp Tam Ý Thế Quyền vào mặt của hắn.
Cầm lấy công pháp Nghiệt Sinh thở ra một hơi, hắn tự nhủ bản thân rằng có còn hơn không.
Mở lấy trang đầu tiên, bên trong chỉ miêu tả bằng hình vẽ thay vì lời nói diễn giải.
“Sư phụ, cái này hơi trừu tượng nhỉ, nhưng con thấy nó không giống khi nãy người cho con xem lắm.”
“Đúng rồi, vì ta đâu biết đánh, hồi nãy chỉ là ta nhớ lại cách đánh của một người từng dùng quyển công pháp này thôi.”
“Người đó là ai vậy ạ?”
“C·hết rồi, dùng quyền thức thứ nhất làm mọi người khinh miệt nên bị tập thể đánh cho đến c·hết rồi.”
Nghiệt Sinh khóe miệng co quắp, hắn rút lại những gì bản thân vừa nghĩ, đôi khi những thứ đã có được còn tệ hơn là không có.
Thấy bản mặt không còn chút hy vọng nào của Nghiệt Sinh, Trữ Dục đứng dậy rồi quay lưng về phía hắn, sau đó lão còn chấp tay ra sau trông vô cùng uyên bác, lão nói: “Võ kỹ, công pháp nào có phân đẹp, xấu, nhục, vinh. Há chỉ cần trở nên mạnh liền phải khiến người khác công nhận sao?”
Nghiệt Sinh gật đầu nhẹ, trong lòng còn nhiều bâng khuâng nhưng cũng đã đỡ được phần nào.
Lát sau hắn chăm chút mở quyển công pháp rồi đọc lấy những hình vẽ trên đấy.
Quyền pháp thứ nhất có cách đánh vô cùng kỳ quặc.