Quyền thức thứ nhất, Súc Sinh quyền.
Nghiệt Sinh đứng dậy tập theo hình vẽ, nào là cánh tay đấm móc nào là một chân quét ngang, những thứ này vô cùng bình thường nhưng lại còn phải kết hợp thêm vài động tác như dùng miệng cắn hay bóp nát chỗ đái người ta…
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Nghiệt Sinh mồ hôi ướt hết mình nhưng hắn vẫn lớ ngớ không quen thuộc lắm.
Trữ Dục lắc đầu rồi tung một chưởng khiến hắn bay lộn mấy vòng.
“Sư phụ, người làm gì vậy!” Nghiệt Sinh khó chịu nói, ánh mắt có chút uất giận.
“Ngươi tập quá kém, ta đã chứng kiến bạn của ta luyện tập rất nhiều.”
Lúc này phía bên trái của Nghiệt Sinh xuất hiện một làn sương trắng, hắn vội lùi lại mấy bước.
Trong màn sương xuất hiện ảo cảnh, ở đó có một con chó đang bị năm người đàn ông đuổi đánh, lát sau bọn chúng dồn được nó vào một bức tường.
Con chó gầm gừ giận dữ nhưng bọn chúng lại không hề có chút sợ hãi, nhún nhường.
Bọn chúng lao lên, Nghiệt Sinh cứ tưởng bọn chúng sẽ dễ dàng đ·ánh c·hết con chó, nhưng không nó điên cuồng lao lên chống cự, không sợ đau đớn, không cần đẹp mắt, cứ thế tung từng cú táp mạnh mẽ vào khắp người của bọn chúng.
Năm phút sau con chó bị đ·ánh c·hết, nhưng trên người của bọn người cũng chằng chịt v·ết t·hương, máu me.
Ảo cảnh biến mất, Trữ Dục mới nói: “Ngươi nghĩ nếu người bị dồn vào đường cùng là một con người thì người đó có thể gây ra được nhiều v·ết t·hương như con chó kia không.”
Nghiệt Sinh lắc đầu.
Trữ Dục lại nói tiếp: “Súc Sinh quyền thức ở đây không phải muốn ngươi phải giả làm chó làm mèo, mà là giữ lấy sự liều mạng, sự dã thú.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn hiểu những lời mà Trữ Dục nói.
Quyết tâm trong lòng bừng cháy, hắn nhất định sẽ luyện thật tốt thức này.
“À thật ra, quyền thức này là Dạ Thú thức chứ không phải Súc Sinh quyền, mà cũng không cần phải vô sỉ quá nhiều, ta chỉ sửa lại đôi chút.”
Nghiệt Sinh: (+_+)
Mấy ngày sau trôi qua, Nghiệt Sinh bây giờ đang ngồi thiền một chỗ, Trữ Dục thì đang hưởng thụ thức ăn.
“Tiểu lồng đèn, ra đây nói chuyện chút nào.” Trữ Dục lên tiếng, Nghiệt Sinh đang trong ảo cảnh của bản thân nên không nghe được.
Lục Quang, lồng đèn của Nghiệt Sinh hóa to trở lại, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ngài cần gì ạ?”
“Ồ, ngoan ngoãn như vậy sao?”
“Khí thế của ngài làm sao Tiểu Quang không nhận ra được ạ.”
“Ngươi tên là Tiểu Quang.”
“Dạ, đó là cái tên ta đặt riêng để cho ngài gọi ạ.”
Nghiệt Sinh nếu nghe mấy lời này chắc chắn sắc mặt sẽ vô cùng khó coi, hắn nào tưởng tượng được Lục Quang sẽ có cái bộ dạng này.
“Ngươi đi theo tiểu tử này là gì sao? Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút.”
“Dạ, Tiểu Quang quá yếu, không dám chọn chủ nhân khác ạ.”
“Thật không?”
Lục Quang gật đầu lia lịa, thật ra nó vẫn luôn ôm một hy vọng nhỏ chính là muốn lấy lại số linh lực mà Nghiệt Sinh lần trước lấy mất.
“Vậy thì để ta giúp một tay.” Trữ Dục miệng cười giương lên một bên, bàn tay ẩn chứa nguyên lực đưa lên.
Lục Quang cảm thấy bất an cực độ, nhưng nó không đủ khả năng để chống trả.
Một dấu ấn được Trữ Dục vẽ lên trên không khí, con dấu mang ánh sáng giống như mặt trời, hình dáng giống với một nét chính lớn thẳng ở giữa, một vài nét nhỏ xung quanh như dây rợ.
Trữ Dục đánh thẳng con dấu xuyên qua Lục Quang rồi đi vào Phạm Nghiệt Sinh, nói thì nhanh nhưng quá trình diễn ra tận mấy phút.
Bên trong ảo cảnh, có một con sói đang cảm thấy nhói nhói.
Còn ở phía trước con sói đó chính là Nghiệt Sinh cao to với cảnh giới Khối Nguyên cảnh.
Con sói gầm gừ còn Nghiệt Sinh thì đã xông lên.
Hiển nhiên một con sói tầm thường thì làm sao chống lại một Khối Nguyên cảnh cực mạnh, chỉ một đòn thì con sói đã thành vũng máu tươi.
Rất nhanh ảo cảnh lại lần nữa được thiết lập, con sói lại từ từ tỉnh dậy, nó chính là Nghiệt Sinh thực sự.
Còn Nghiệt Sinh Khối Nguyên cảnh muốn đ·ánh c·hết hắn chính là do ảo cảnh tạo ra.
“Lão lùn sư phụ khốn kiếp.” Nghiệt Sinh mắng chửi, nhưng tiếng này chỉ mỗi hắn có thể hiểu bởi bên ngoài đã phát ra âm thanh gâu gâu.
Lúc đầu thậm chí Trữ Dục còn muốn biến Nghiệt Sinh thành một con chó, nhưng nhờ hắn van xin nài nỉ nên mới xin được thành sói.
Thử thách trong ảo cảnh này chính là muốn Nghiệt Sinh phải cắn b·ị t·hương được cái tên Khối Nguyên cảnh, đây không phải thử thách lần đầu tiên.
Thử thách lần đầu là ép hắn phải làm b·ị t·hương tận ba Nghiệt Sinh, cũng may mỗi Nghiệt Sinh chỉ có cảnh giới là Hạt Nguyên cảnh.
Và hắn trong cơn liều mạng sau khi bị h·ành h·ạ quá nhiều đã làm b·ị t·hương được cả ba.
Nhưng lần này thì khác xa.
Nguyên tố tồn tại bên trong của mỗi người lúc đầu đều là màu sắc và sức mạnh, giống như Hỏa Nguyên tố thì là một tia lửa nhỏ.
Sau khi tu luyện thì tia lửa kết hợp tạo ra được một hạt rắn chứa nguyên lực, đây cũng là cảnh giới Hạt Nguyên hay còn gọi là Nhất Nguyên.
Tiếp đấy nếu tấn thăng lên cảnh giới Khối Nguyên hay còn gọi là Nhị Nguyên thì hạt nguyên tố bên trong thực tâm phải biến hóa cả chất về số lượng, phá bỏ lớp vỏ ngoài để trở thành một viên nguyên tố to hơn, nếu người bình thường thì sẽ bằng kích thước một khối đá khoảng một nắm tay.
Hiển nhiên những khái niệm trên đều bị gạch bỏ bởi Nghiệt Sinh, khối măng non của hắn chỉ cao được bảy phân và có hai nguồn năng lượng là mộc nguyên tố và hỏa nguyên tố.
Những điều trên là để chứng minh Khối Nguyên cảnh khác biệt với Hạt Nguyên cảnh như thế nào.
Kẻ hiện giờ hắn phải đối phó chỉ một chưởng đã đánh hắn thành cát bụi.
Rất nhanh, kẻ thù mang hình dáng của chính bản thân mình xuất hiện, Nghiệt Sinh gầm gừ rồi lao lên, nhưng kết quả chỉ có một, bí cảnh lại lần nữa trở về từ đầu.
Hơn nữa thời gian bên trong ảo cảnh nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần.
Hết ngày bình thường ở ngoài, Nghiệt Sinh được Trữ Dục giải ra.
Nghiệt Sinh lập tức gục xuống, hai mắt lờ đờ vô thần.
“Làm gì mà thảm hại như vậy?”
“Sư phụ à, ngươi nghĩ xem làm sao con trong dạng một con sói có thể làm b·ị t·hương được con ở Khối Nguyên cảnh, mà tại sao kẻ thù nhất định phải mang hình dáng của con.” Nghiệt Sinh nói với giọng điệu tức giận.
Mà Trữ Dục thì lại khiển trách: “Phải lấy hình dáng của ngươi để sau này ngươi còn quen với việc có thể đánh nhau với mọi kẻ thù, mà ta đâu có nói là ngươi có khả năng thắng.”
Nghiệt Sinh nghe thấy bật cả người dậy, hắn quát: “Vậy không thắng thì người tạo ra ảo cảnh làm gì?”
“Đó là không thể thắng khi bình thường, còn ngươi đã được ta dạy đỉnh cao vô sỉ, sao ngươi không cố gắng giả vờ t·ấn c·ông chỗ khác rồi vòng qua táp thẳng vào hai hòn bi, xem ra ngươi vẫn chưa đủ vô sỉ.”
Nghiệt Sinh tức đến điên mình, hắn chỉ thẳng tay vào Trữ Dục rồi nói: “Người nghĩ con không muốn làm như thế sao? Con có làm nhưng đơn giản là nó không thể, chưa kịp đến gần đã bị một chưởng chụp c·hết.”
“Ủa vậy sao? Ấy dà chắc là ta tạo ra ảo cảnh hơi khô khan một chút.” Trữ Dục gãi đầu nói, mắt liếc đi chỗ khác.
Nghiệt Sinh giận càng thêm giận, hắn muốn quát thêm mấy câu thì “gầm.”
Nghiệt Sinh chính thức bay vào vách đá rồi rớt xuống, ý thức đã ngất đi.
“Ngươi nên học tôn sư trọng đạo.” Trữ Dục nói xong lấy cái đùi gà rừng vừa nướng xong cho vào miệng.
“Gà quay đúng là ngon, một chút sơ suất thì phải chia phần cho tiểu tử đó rồi, thật may!”