Sáu tháng đã trôi qua, Nghiệt Sinh đang đứng thẳng người, hai tay chấp sau lưng, nét mặt vô cảm, giống như bản thân đã nhìn thấu toàn bộ bản chất của thế giới.
“Ngươi đứng trời trồng chi vậy?” Trữ Dục vừa ăn vừa nói.
“Tâm phải tịnh, nếu không con sẽ thèm.” Nghiệt Sinh cay đắng nói.
Trữ Dục nghe thế cười lớn, dưới chân của y là một đĩa thịt cầy cùng với một chén mắm tôm, bên cạnh không thiếu một mớ lá mơ.
“Tu tiên phải có cao đồ, thịt chó phải có mắm tôm.”
“Đó là thơ hả sư phụ!” Nghiệt Sinh châm chọc.
“Nào lại đây thử một miếng đi!”
“Không, chó là bạn không phải thức ăn.”
“Thế ta nói gà, thịt, heo đều là bạn của ta đó thì sao?”
Nghiệt Sinh thở dài, lắc đầu ngao ngán, chủ yếu là hắn không biết phản bác như thế nào nên tạm thời cứ tỏ ra cao thâm, uyên bác.
Hắn nhiều khi muốn thử trộm xem nhẫn trữ vật của Trữ Dục bên trong thực sự có gì, từ khi qua đây hắn chỉ thấy lão lấy ra thức ăn, gia vị, đôi khi là mấy cuốn sách có vẽ hình mỹ nữ, mà người trên đó là một tiên nữ xinh đẹp tựa một cành lá liễu.
“Sư phụ! Ngày mai người phải đi đúng không?”
“Sao? Không nở xa ta à!”
“Cũng có chút.”
Trữ Dục nghe thế liền nhìn về hướng của Nghiệt Sinh, y thở dài ra rồi lại đáp: “Chúng ta sẽ còn gặp lại mà, chỉ cần ngươi không c·hết thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại.”
“Sư phụ! Rốt cuộc thì người đến từ đâu và là ai? Con chỉ biết được cái tên của người.”
“Đại lục.”
Nghiệt Sinh không ngạc nhiên lắm, Hoàng Chiến giới chia ra làm bốn đảo lần lượt là Đảo Phương Nam, Đảo Phương Bắc, Đảo Phương Tây, Đảo Phương Đông và một lục địa lớn nằm ở trung tâm.
Đại lục có linh khí dày đặc là thánh địa cho các đảo khao khát tiến tới, nhưng khoảng cách giữa Đại Lục và các đảo vô cùng xa xôi, huống hồ đến Đại Lục còn phải xin phép chứ không phải muốn đi là đi.
Việc Đại Lục có linh khí dày đặc còn được thể hiện rõ ở đây.
Từ Đảo Phương Nam, Nghiệt Sinh sinh ra ở cực nam, nơi mà linh khí cực kỳ loãng, nhưng khi đến càng hướng về phía bắc, nghĩa là càng gần hơn với Đại Lục thì linh khí sẽ tăng lên, ví dụ như ở miền trung Đảo Phương Nam sẽ có điều kiện hình thành những tông môn lớn như Nhất Nam tông hay Thượng Hoàng tông, Phạm gia, Diên Lệ môn và ở gần cực bắc sẽ là các thế lực mạnh nhất như Liên gia, Nam Đảo Vương tông…
“Vậy Đà Thị, bà ấy cũng đến từ Đại Lục sao?”
“Tất nhiên rồi, cô ấy là Liễu Thị, sự xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy luôn ở mãi trong lòng của ta.”
Nghiệt Sinh không đáp mà lại đi luyện tiếp Dạ Thú Thức trong Tam Ý Thế Quyền.
Đúng một ngày sau, Trữ Dục đã chuẩn bị rời đi.
“Sư phụ!”
“Sao? Vẫn lưu luyến à?”
Nghiệt Sinh im lặng.
Trữ Dục quay mặt lại, cười một cái tươi nhất từ trước đến giờ rồi lại nói: “Ông nội mà ngươi hay kể đang ở Đại Lục, hãy trở nên mạnh mẽ rồi đến đấy.”
Nghiệt Sinh có chút kinh ngạc, hắn cúi người rồi trực tiếp quỳ xuống.
“Cảm tạ ân dạy dỗ của sư phụ.”
“Hừ! Làm quá.” Trữ Dục nhanh chóng bay đi, lão vẫn cố gắng để lại một câu nói: “Nếu được hãy khuyên nàng ấy về Đại Lục.”
Nàng ở đây hiển nhiên chính là Đà Thị.
Nghiệt Sinh đứng lên thì phát hiện trước mặt có một chiếc nhẫn trữ vật mới, hắn nhặt lên rồi nhìn vào, bên trong nhẫn trữ vật có một kết ấn nhưng khi là Nghiệt Sinh thí nó tự động mở ra.
“Quaooo…” Phạm Nghiệt Sinh ngạc nhiên đến há mồm, nhẫn trữ vật này rộng lớn vô cùng, không gian bên trong phải được một ngàn mét khối, nhiêu đây có thể đủ để đựng hai mươi con voi thậm chí là hơn.
Hiển nhiên đó chỉ là so sánh về thể tích, thực chất việc chứa của nhẫn trữ vật còn phụ thuộc vào đẳng cấp hay sức mạnh của món đồ bên trong, ví dụ như nó không thể chứa người và các sinh vật sống bởi không thể chứa năng lượng của linh hồn hay nó cũng không thể chứa được mấy món v·ũ k·hí luôn phát ra năng lượng quá lớn.
Nhẫn trữ vật được tạo ra bởi các bậc thầy luyện khí, việc có thể tạo ra một không gian cất đồ tốn kém nguyên liệu quý hiếm, mà lại nếu muốn đạt hiệu quả tốt nhất phải có sự giúp đỡ của những cường giả hay không gian nguyên tố cường giả, nhẫn của Trữ Dục trên tay chính là một trong những số đó.
Nghiệt Sinh cũng thu dọn lại đồ đạc giữa hai nhẫn trữ vật, một năm sống trong hang động thật sự có rất nhiều thú vị, mà lại hắn cảm thấy bản thân đã học được rất nhiều điều từ Trữ Dục.
Bỗng lúc này Lục Quang hóa to rồi đập liên hồi vào mặt của Nghiệt Sinh.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?” Nghiệt Sinh quát hỏi.
“Con bà tiểu tử nhà ngươi, cứ ở cạnh ngươi là ta lại bất hạnh.” Lục Quang mếu máo mắng.
Nghiệt Sinh không hiểu tình hình đẩy nó ra rồi nói: “Liên quan quỷ gì với ta? Ngươi không thích thì cứ đi theo người khác, ta cũng đâu cần ngươi ở lại.”
Ai dè câu nói càng thêm làm Lục Quang nóng giận, nó cứ thế điên cuồng đập vào đủ thân người của Nghiệt Sinh.
Một hồi thấy Nghiệt Sinh chả thèm đáp trả, nó mới chịu dừng lại.
“Ta có làm méo gì ngươi đâu?” Nghiệt Sinh nói.
“Ngươi thì không nhưng lão sư phụ lùn của ngươi thì có, lão ta đặt ấn chú khiến ta không thể nào rời xa ngươi cũng như không thể nào phản bội ngươi…”
Nghiệt Sinh nghe thế như bừng tỉnh, hắn không nhớ rằng có việc này, nhưng không quan trọng lắm.
Sư phụ đúng là quá tuyệt vời. Có Lục Quang bên cạnh thì hắn xem như cũng có một pháp bảo thực sự cho riêng mình.
“Thôi, sau này gặp lại ta sẽ nhờ sư phụ xóa bỏ cái ấn chú gì đó.”
“Ngươi đừng quên lời này.”
Nghiệt Sinh cười khặc khặc trong lòng, sau này là tương lai mà tương lai thì làm sao biết được đến khi nào, có khi hắn đến lúc ấy lại quên mất lời hứa hôm nay.
Ủa mà khoan đã?
Nghiệt Sinh cảm thấy tính cách bản thân có chút sai sai, từ khi nào mà hắn lại có những suy nghĩ trở nên đ·ồi b·ại như vậy, nhưng lát sau hắn tự trấn an chỉ là bản thân đã nhận ra cách sinh tồn tốt nhất trong thế giới này.
Cuốn sách Vô Sỉ kinh được hắn cất kỹ vào trong nhẫn trữ vật mới.
Khe hở của hang động ở trên cao.
Nghiệt Sinh thu dọn xong xuôi hành lý thì liền chuẩn bị rời đi, hắn ngắm nhìn hang động một lần nữa.
Trên thân thể của hắn lúc này phát ra ánh sáng vàng nhưng không hề có tia lửa nào mà chỉ hơi ấm ấm đôi chút.
Chân phải dậm xuống rồi bật lên, hắn đã nhảy lên vách đá đến năm mét, Nghiệt Sinh một tay bám vào chỗ nhô ra của vách đá, hai chân tìm chỗ lấy đà.
“Tạm biệt.” Nói xong câu hắn lại nhảy lên, chỉ mất thêm ba lần đã có thể đu đến chỗ khe hở.
Nghiệt Sinh dễ dàng trèo ra ngoài.
Ngọn gió thổi qua thật vô cùng mát mẻ, Nghiệt Sinh vươn tay đón lấy không khí thoáng đãng này.
“Thật dễ chịu.”
Xung quanh nơi này là rừng cây, Nghiệt Sinh chăm chú nhìn vào hướng mặt trời, hắn có thể xác định nơi đây khả năng cao chính là Hắc Sâm Lâm.
Hắn cũng đã từng đi đến Hắc Sâm Lâm một lần, chính là lần trước đi năm về ba khi mà Ái Chi lừa bẫy cùng với Thượng Hoài tông.
Nhưng dựa theo đặc điểm các loài cây thì phương hướng chệch một chút về phía tây so với chỗ lần trước.
“Từ đây về tông môn chắc phải mất đến năm ngày, không biết Tiểu Tiểu, Đà Thị và cả Tiến Đô bây giờ ra sao rồi?” Nghiệt Sinh vừa đi vừa nghĩ.