Nghiệt Sinh đi theo hướng Nam để ra khỏi khu rừng, hắn từ nhỏ đã cùng thôn làng đi săn nên việc xác định phương hướng không quá mấy khó khăn.
Ví dụ như có thể nhìn vào vân gỗ, phần vân về hướng bắc có màu nhạt và thưa hơn, hay dựa vào mặt trời, ban đêm có thể dựa vào hướng của vì sao Bắc Đẩu.
“Phải rời ra khỏi đây sớm mới được.” Nghiệt Sinh tự nói với chính mình, Hắc Sâm Lâm có rất nhiều yêu thú nguy hiểm, cũng may Đà Thị hình như có nghĩ cho hắn, nơi đây cũng chỉ là phần rìa không quá sâu vào bên trong, nếu không nãy giờ chắc đã có yêu thú t·ấn c·ông từ lâu.
Khác với chỗ lần trước Nghiệt Sinh đến, ở nơi này có địa hình khô ráo bằng phẳng, cây cối xanh tươi với nhiều bụi cây um tùm, nhưng đây cũng khá nguy hiểm nếu yêu thú ẩn nấp.
Nhưng mọi chuyện lại không được vui vẻ mấy, đang đi thì Nghiệt Sinh nghe được tiếng động lớn từ xa, thoạt nghe thì giống như tiếng của một con yêu thú đang chạy.
Lập tức phản ứng, hắn liền nhảy lên một cây cao rồi dùng những cành cây che bản thân, sau đó giảm nhịp thở xuống một chút.
Lát sau Nghiệt Sinh phát hiện có một thiếu niên vừa chạy vừa chống trả với một đàn yêu thú, người thiếu niên ấy trên người toàn là máu me không thể nhìn thấy rõ mặt mày.
Những con yêu thú mang hình thù như một con chó, bộ lông của bọn chúng đen xì với những đốm xoáy lớn trên lưng, thân hình thon gọn với phần vai rắn chắc, chân có màng vịt một hai phân.
Cả đàn có đến năm con.
Thiếu niên kia không chạy nổi ngã xuống dựa vào thân cây, nhưng đàn chó khôn khéo không vội t·ấn c·ông mà chỉ bao quanh để đợi đối phương yếu dần.
“Nhị đẳng yêu thú.” Nghiệt Sinh nhẩm trong miệng, một con có thể tương đương với Hạt Nguyên cảnh.
Hiện tại ở dưới có hai con lớn tương đương Nhị đẳng và ba con nhỏ chỉ Nhất đẳng.
Nghiệt Sinh nhắm chừng khả năng đánh thắng rất ít, nhưng việc cứu người chạy trốn khá khả thi vì bọn chúng không có khả năng leo trèo.
“Nhưng khoan đã, vậy tại sao tên đó lại không thể chạy thoát?” Nghiệt Sinh nghi hoặc.
Và đáp án nhanh chóng được trả lời, một tên trông chỉ lớn hơn hắn và thiếu niên bên dưới vài tuổi từ xa đi đến, trên người của y cũng không thiếu v·ết t·hương, trang phục so sánh ra thì chất liệu không được tốt mấy.
“Giết c·hết một huynh đệ của ta, lại còn g·iết c·hết thêm được hai con Khuyển Xoáy, thật sự quá đáng khen cho một thiên tài làm người ta chướng mắt.”
“Giết thì g·iết đi, nói nhiều như vậy làm gì?” Thiếu niên bị đuổi g·iết rắn giọng nói.
“Ta tên là Hoạt Chiêu, thiếu gia c·hết rồi nhớ tìm đúng người tính sổ nhá.” Gã nói xong phất tay ra lệnh, năm con Khuyển Xoáy lập tức cùng xông lên.
Bỗng lúc này trước mặt của thiếu niên chỉ toàn là cát, Nghiệt Sinh đã nhảy xuống, dậm mạnh chân để tạo ra cát bụi, tiếp đấy hắn vội ôm người thiếu niên lên rồi vọt đi.
Gã Hoạt Chiêu mặt chỉ giận lên một chút.
“Đi đi.” Gã ra lệnh, năm con Khuyển Xoáy lại tăng tốc chạy trước với khả năng đánh hơi thiên phú của loài.
Nghiệt Sinh chạy được một chút thì phát hiện năm con Khuyển Xoáy đang đuổi theo mà hình như tốc độ của chúng không phải là tối đa.
“Bỏ ta xuống rồi chạy đi, cảm ơn ngươi nhưng tình hình hiện tại sẽ không thể nào xoay chuyển đâu.”
Nghiệt Sinh nghe thế quát: “Ta cũng đang tính bỏ mặc ngươi, nhưng với câu nói trên thì ta nhất định phải cứu ngươi.”
Thấy méo ổn, Nghiệt Sinh đặt thiếu niên xuống trên cây cao rồi một mình lao xuống.
“Biết vậy đã xin lão sư phụ lùn đó mấy chén mắm tôm.” Hắn cảm thán nói.
Nghiệt Sinh trên người phát ra ánh sáng vàng, lực lượng gia tăng cực hạn, Mộc Sinh Hoàn pháp đi khắp cơ thể để trị thương và bảo hộ thân thể.
Vừa đáp xuống, Nghiệt Sinh tung cú đá thẳng vào đầu của con Khuyển Xoáy lớn nhất.
Con Khuyển Xoáy bên cạnh liền tiến lên cắn vào phần chân của hắn.
Nhưng hắn mặc kệ vết đau, bật lên đến con nhỏ nhất rồi một chân đạp xuống nhắm thẳng vào phần đầu của nó.
“Phốc.” Con chó bị một đạp liền c·hết.
Nghiệt Sinh cứ thế mặc kệ hai con Khuyển Xoáy Nhị đẳng t·ấn c·ông mà g·iết c·hết hết ba con Nhất đẳng.
“Haha, tuyệt lắm, lại có một tên muốn c·hết sao?”
Nghiệt Sinh lùi lại, đối phương có hai con yêu thú Nhị đẳng, bản thân đối phương cũng là Khối Nguyên cảnh.
Còn hắn chỉ có một thân một mình.
Tương quan khác biệt nhưng đó là khi hắn chưa rèn luyện một năm xong.
“Đến đi, nói nhiều làm gì!” Nghiệt Sinh gồng mình, sức mạnh lại dâng cao, trên người b·ốc k·hói do nhiệt độ tăng mạnh, nhưng tác dụng phụ xuất hiện lửa trên người đã không còn, Hỏa Thể Hóa Pháp sau khi được Trữ Dục sửa đổi lại thêm rèn luyện lâu nay đã tiến triển hơn rất nhiều.
“Được lắm, ta còn đang muốn cho ngươi thêm một chút thời gian.” Gã vừa nói vừa nhìn lên trên, xác định thiếu niên trên cây không thể chạy được, gã lấy ra một thanh đao ngắn chỉ khoảng nửa mét.
Nghiệt Sinh lấy ra con dao găm của mình, hắn gọi nó là Tiểu Găm, tên có chút củ chuối nhưng hắn vẫn thích như vậy, đây là thanh dao mà hắn lấy được khi lần trước đến Hắc Sâm Lâm cùng với Ái Chi, Hải Niên, vô cùng sắc bén khi nó đã là Tam đẳng.
Cả hai xông lên, đối phương cầm thanh đao chém tới, Nghiệt Sinh lấy con dao găm ra đỡ.
Hoạt Chiêu lúc đầu khinh thường nhưng gã phát hiện lực lượng thân thể của Nghiệt Sinh vô cùng mạnh, Nghiệt Sinh một tay đấm tới.
Phần bụng của gã ăn trọn một cú đấm văng ra sau.
Hai con Khuyển Xoáy đồng loạt t·ấn c·ông từ hai bên, Nghiệt Sinh xoay chân đá một con rồi muốn vung con dao găm chém con còn lại.
Nhưng thanh đao vừa đến thì hắn lại bị khống chế.
Nhìn lại thì trên người đã xuất hiện một sợi dây leo quấn quanh.
“Gã là mộc nguyên tố.” Thiếu niên ngồi trên cây gượng nói.
Nghiệt Sinh muốn mắng rằng ngươi tại sao không câm luôn đi nhưng hắn không có thời gian.
Con Khuyển Xoáy lập tức tiến lên táp vào người của hắn.
Nghiệt Sinh vùng dậy lùi về, những vết cắn trên người chảy máu, cũng may Mộc Sinh Hoàn pháp luôn trị thương liên tục cho hắn.
“Haha, thế nào? Sao không đánh tiếp nữa đi, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng Hoạt Chiêu thiếu gia thì ta sẽ suy nghĩ cho ngươi cách c·hết nhẹ nhàng.”
“Các ngươi đến từ đâu?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Nhìn trang phục mà không biết à, bọn ta đến từ Phạm gia.”
Phạm gia chính là một thế lực ngang hàng với Nhất Nam tông hay Thượng Hoài tông, nó nằm ở phía tây trung của Đảo Phương Nam.
Nghiệt Sinh hiển nhiên đã nghe qua về thế lực này, mà hắn trùng hợp cũng là họ Phạm.
“Chắc ngươi ở Phạm gia thân phận rất nhỏ nhỉ?”
“Ngu ngốc, ta chính là một trong những thị vệ ưu tú nhất của Phạm gia thế hệ này.”
“Vậy chắc ở đó ngươi bị người khác chèn ép hay ăn h·iếp rất nhiều?”
Hoạt Chiến nhận ra thâm ý, gã hỏi lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta thấy ngươi từ nãy đến giờ hình như rất thèm khát cảm giác được người ta sùng bái, thật đáng thương!”
Hoạt Chiến nghe vậy tức giận đến thở không ra, chủ yếu quả thật Nghiệt Sinh đã nói đúng tim đen của hắn.
Phải mất mấy giây sau, Hoạt Chiến mới thét lên: “Tên khốn kiếp mày, g·iết hắn cho ta.”
Nghiệt Sinh thủ lại thế, chân trước chân sau, hạ thấp trọng tâm, hai tay thủ đấm.
“Tính giữ bài một chút, nhưng hôm nay xem ra phải dùng rồi.”
Hai con Khuyển Xoáy đồng loạt xông lên, còn cái tên Hoạt Chiến cũng đang dùng thanh đao chém về phía trước.