Nhìn thấy khuôn mặt bơ phờ của cô nhóc vừa được hắn cứu, Phạm Nghiệt Sinh muốn đi đến an ủi thì bỗng cô nhóc này lại lao vào ôm chặt hắn rồi òa khóc.
Nghiệt Sinh đưa tay đẩy đối phương ra rồi tỏ ý muốn cùng nàng đi đến chỗ khác cách xa ba cái xác c·hết này.
Đến mười mấy phút sau, cô nhóc mới nín khóc.
“Ngươi… ngươi tại sao lại đến khu rừng này?”
Phạm Nghiệt Sinh đang nướng một con thỏ vừa mới bắt được, thấy nàng hỏi vậy hắn đáp: “Ta chỉ là muốn ra ngoài tìm một người thôi, thế còn ngươi? Con gái con đứa một mình vào đây làm gì?”
Cô nhóc bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống ngại ngùng nói: “Ta và cha ta cãi nhau, ta muốn ra ngoài để tự chứng minh không có ông ấy ta vẫn có thể tự sống tốt.”
“Thế sao ngươi lại vào đây? Săn bắt, hái lượm mưu sinh à?”
“Ta… ta bị lạc.”
Phạm Nghiệt Sinh sờ vào tấm bản đồ bên trong người, hóa ra đây là lý do mà lão già kia đưa nó cho hắn, ngoài tấm bản đồ ra thì còn có ba viên linh thạch nhỏ, trong đó có hai viên nguyên thạch hệ hỏa, một viên nguyên thạch hệ thổ.
Linh khí tồn tại khắp nơi trên thế giới với những dạng nguyên tố khác nhau được gọi là nguyên khí, những nơi linh khí dày đặc qua thời gian dài sẽ kết tinh thành linh thạch, hiển nhiên là linh thạch nguyên tố nào cũng sẽ gọi là nguyên thạch hệ đó.
Việc phân loại nguyên thạch khá đơn giản vì có thể thông qua màu sắc bên ngoài.
Ba viên linh thạch trong người này tuy nhỏ nhưng cũng là một gia tài rất lớn, thậm chí nhiêu đây đã là một nửa gia tài của Lâm gia ở thôn làng của hắn có thể bỏ ra.
Đang mãi suy tư cần phải làm gì khi có được ba viên linh thạch này thì bỗng cô nhóc ấy đã đứng ở trước mặt hắn.
Nghiệt Sinh giật mình ngã ra sau rồi quát lên: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi lợi hại như vậy có thể dạy ta được không?”
“Dạy? Ngươi muốn học cái gì?”
“Ta muốn học để lợi hại như ngươi, có thể đánh bại ba người lớn dễ dàng.”
Nghiệt Sinh thở dài ra một hơi, hắn biết quỷ gì mà dạy?
“Đi mà, giúp ta đi, ta phải cho cha ta biết ta thiên phú lợi hại đến mức nào.”
Nhìn thấy nữ tử nhõng nhẽo khiến Nghiệt Sinh đỏ mặt, hắn chưa có kinh nghiệm mấy để kháng cự cái v·ũ k·hí đáng sợ này, thứ mà người phụ nữ nào sinh ra cũng bẩm sinh có.
“Rồi, rồi...”
Nghe Nghiệt Sinh nói vậy, cô nhóc nhảy dựng lên trông vô cùng hạnh phúc.
“Mà sư phụ tên là gì vậy?”
Nghiệt Sinh: (-__-)
Một buổi tối trôi qua, dựa vào tấm bản đồ bên người, Phạm Nghiệt Sinh tự tin bản thân có thể tìm được lối thoát ra ngoài.
“Liên Ngọc, tại sao chúng ta phải đến Thái Tinh môn?”
“Con nghe nói nơi đó rất lợi hại đó sư phụ, mà lại khoảng cách xa nên cha của con sẽ không thể phát hiện được.”
Phạm Nghiệt Sinh rất muốn hét lên rằng tiểu cô nương người đừng quậy nữa, từ đầu đã có người đi theo chúng ta.
“Ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa, ta còn nhỏ hơn ngươi tận hai tuổi.”
“Vậy chúng ta phải xưng hô sao đây thưa sư phụ?”
Phạm Nghiệt Sinh tinh nghịch nói: “Cứ gọi anh, bé đi.”
“Vâng sư… à vâng anh.”
Nghiệt Sinh lúc này mới thấy rùng mình, sau lưng của hắn xuất hiện sát khí cực độ, thế là mấy phút sau hắn không dám mở miệng nói gì nữa.
Đoạn đường đi ra khỏi khu rừng vô cùng yên bình, không hề có thú dữ xuất hiện, việc này Nghiệt Sinh đoán chắc là lão giả âm thầm ra tay.
“Anh à, dạy bé đi mà.” Liên Ngọc lại bắt đầu nhõng nhẽo.
Mỗi lần nghe xưng từ bé khiến hắn lại lạnh sóng lưng, để kết thúc chuyện này nhanh chóng, hắn bắt đầu dạy cho Liên Ngọc cách thức cảm nhận thực tâm mà khi xưa học được từ ông nội hắn.
“Thực tâm luôn tồn tại bên trong chúng ta, để cảm nhận được nó thì chúng ta phải nắm được nó ở đâu và rốt cuộc là thứ gì? Bây giờ ngươi cứ tập trung thật sâu vào tâm hồn của bản thân để tìm kiếm nó.”
Liên Ngọc nghe vậy liền tập trung làm theo, cô nhóc ngồi xếp bằng xuống, mắt nhắm lại.
“Thực tâm luôn tồn tại mạnh mẽ trong mỗi chúng ta, chỉ cần tập trung liền có thể cảm…”
Phạm Nghiệt Sinh chưa kịp nói hết câu thì Liên Ngọc đã hí hửng quát lên: “Bé tìm được rồi anh ơi.”
“Hả?” Hắn nhớ chính bản thân mình phải mất hơn một giờ đồng hồ để xác định thấy thực tâm.
“E hèm, tốt lắm, vậy ngươi hãy miêu tả nó ra sao để ta xem coi có đúng là thực tâm không?”
Liên Ngọc lại nhắm mắt, một vài giây sau cô nhóc mới nói tiếp: “Thực tâm của bé là một mảng không gian rộng lớn, bé có thể cảm nhận được nó nhưng khi cố gắng chạm vào thì nó lại biến mất.”
“Tốt, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu bước thứ hai, hãy bình tĩnh, đừng cưỡng ép, đừng xem nó như một thứ xa lạ, nó vốn và chính là của mình.”
Lão giả âm thầm bảo vệ Liên Ngọc giật mình, lão không nghĩ đến Phạm Nghiệt Sinh lại có những thứ kiến thức cùng cảm ngộ như vậy, quan trọng nhất là khi nãy lão cảm nhận thấy hắn hoàn toàn không có sức mạnh của thực tâm.
“Chẳng lẽ là bí pháp che giấu thực tâm.” Lão thì thầm nói.
Phạm Nghiệt Sinh căng thẳng mấy phút, nhìn thấy Liên Ngọc không có động tĩnh gì thì thở ra một hơi, xem ra vừa nãy chỉ là chút may mắn.
Hắn đứng dậy muốn săn chút gì đó thì bỗng thấy khí lạnh, quay đầu nhìn kỹ lại thì mới phát hiện luồng khí này phát ra từ người của Liên Ngọc.
Lão giả ở phía sau đang muốn ra tay thì Phạm Nghiệt Sinh từng chữ nói lớn như để trấn tĩnh Liên Ngọc: “Đừng cố gắng c·ướp lấy nó mà hãy hòa hợp nó, nó là của ngươi chứ không phải là đồ ă·n c·ắp.”
Câu nói như đánh thức tâm trí, làn khí lạnh trên người của nàng cũng đã ổn định trở lại, nàng lúc này cũng ngất đi.
Nghiệt Sinh thấy vậy bắt lửa nấu nước ấm rồi dùng vải thấm nhiệt trên người của Liên Ngọc.
“Anh à, bé một chút nữa đã có thể chạm vào nó.”
“Ngươi đã đi vào được thực tâm?”
“Đúng vậy, bé còn thấy ở trong đó có một khối băng nhỏ nên muốn bắt lấy.”
Phạm Nghiệt Sinh thở ra một hơi, hắn từng nghe ông nội nói việc cảm nhận được thực tâm còn phụ thuộc vào thiên phú, vậy thì nữ nhân này chắc chắn chính là thiên tài trong truyền thuyết.
“Ngươi đừng nên nóng vội, sẽ khiến cho nó gây ảnh hưởng ngược lại, đầu tiên là xác định thực tâm, thứ hai là tiến vào thực tâm, thứ ba là cảm nhận thấy nguyên tố của thực tâm, nhưng muốn đến bước thứ tư là có thể chạm, vận dụng sức mạnh nguyên tố thực tâm không phải một sớm một chiều, ta khi kia cũng phải mất ba ngày.”
Phạm Nghiệt Sinh đang bốc phét một chút, ba ngày của hắn chính là ba tháng của mọi người, nếu không nói vậy thì sẽ rất mất mặt trước một thiên tài, hắn cũng không phải nói dối mà chỉ là tự nhủ lòng bản thân có cách tính thời gian khác biệt.
Thời gian lại cứ thế trôi qua, thời gian đi đường lại phải kéo dài thêm khi Liên Ngọc đắm chìm vào tu luyện.
Đến một buổi trưa, Phạm Nghiệt Sinh mới dùng bẫy bắt được một con chó mực nhỏ.
“Này, chúng ta thật sự ăn nó sao?” Liên Ngọc rưng rưng nói khi thấy chú chó không ngừng run trên tay Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh ngẫm thấy có lý, hắn đáp: “Đúng vậy, chúng ta nên nuôi lớn rồi mới thịt sau, con này rất có tiềm năng bảy món.”
“Không, không phải.” Liên Ngọc quát lên, hai mắt ửng đỏ, nàng nói tiếp: “Nó dễ thương như vậy, anh và bé hãy nuôi nó đi!”