Cả ba xông lên, lúc này Nghiệt Sinh xoay người tung trước một đòn đá móc vào mặt của Hoạt Chiêu.
Gã ta đưa đao lên đỡ thì lúc này Nghiệt Sinh thu chân lại, hắn cúi người xuống lấy tay chống xuống đất rồi dùng chân còn lại đạp thẳng vào ngực đẩy lùi Hoạt Chiêu.
Tiếp đấy Nghiệt Sinh đặt mũi chân xuống đất, tay chống mạnh đẩy cả thân người đứng lên.
Hai Khuyển Xoáy lao vào, Nghiệt Sinh dùng dao găm chém Khuyển Xoáy bên phải, Khuyển Xoáy né tránh lui về sau.
Con Khuyển Xoáy bên trái vẫn lao lên, Nghiệt Sinh đưa tay cho nó táp vào, sau đó hắn xoay tay b·óp c·ổ con Khuyển Xoáy mặc việc đó làm vết cắn trên tay hắn bị xé rộng ra.
Nghiệt Sinh hướng con dao găm muốn đâm vào phần cổ của con Khuyển Xoáy thì một sợi dây leo kéo lấy tay của hắn.
Nghiệt Sinh lúc này đưa tay b·óp c·ổ chuyển sang bóp chặt phần mõm.
Con Khuyển Xoáy lúc này có chuyển biến, xoáy trên bộ lông của nó xoáy theo đúng nghĩa đen, tốc độ và sức mạnh tăng cao nhưng Nghiệt Sinh vẫn nắm chặt mõm mặt dù tốn lực lớn.
Miêu tả rất lâu nhưng sự việc chỉ xảy ra trong vài giây.
Nghiệt Sinh đưa con Khuyển Xoáy kề lại gần trước sự khó hiểu của Hoạt Chiêu.
Lát sau gã trực tiếp đứng hình, bởi Nghiệt Sinh dùng chính miệng mình cắn vào phần cổ con Khuyển Xoáy.
Con yêu thú đau đớn vùng vẫy, Nghiệt Sinh cảm thấy dây leo đang giữ tay bỗng yếu lại, hắn vùng thật mạnh lực kéo đứt sợi dây rồi dùng dao găm đ·âm l·iên h·oàn vào con Khuyển Xoáy.
Con còn lại thấy đồng loại của mình lại bị g·iết, nó điên cuồng lên, cơn xoáy trên bộ lông xoay chuyển, nó vụt lên với tốc độ cực nhanh.
Nghiệt Sinh nhướng mày bởi tốc độ đấy, hắn ném con Khuyển Xoáy đ·ã c·hết vào chỗ của nó.
Nhưng bỗng lúc này từ dưới đất có mấy sợi dây leo nhọn hoắt đâm đến.
Nghiệt Sinh nhảy lên nhìn về sau lưng, gã Hoạt Chiêu đang ở tư thế ngồi, một tay cầm đao, một tay đặt xuống mặt đất.
“Ngươi quá phiền phức rồi.” Hoạt Chiêu tức giận quát, gã đứng lên nhỏ máu của bản thân lên thanh đao ngắn đấy.
“Cẩn thận, chiêu thức này vô cùng quái ảo.” Tên thiếu niên trên cây nói.
“Lo mà dưỡng thương đi.” Nghiệt Sinh nhảy lên một cành cây rồi nói, mắt có chút ngưng trọng.
Vết cắn của mấy con Khuyển Soái có chất dịch nhẹ khiến cho v·ết t·hương khó cầm máu và hồi phục lâu hơn cho dù Mộc Sinh Hoàn pháp vẫn đang trị thương cho khắp thân thể.
Hoạt Chiêu cầm thanh đao ngắn xông lên, Nghiệt Sinh lập tức nắm chặt dao găm nhảy xuống, hắn không thể để cho chiến trận đến quá gần thiếu niên trên kia.
Thanh đao chém xuống, Nghiệt Sinh chỉ có thể dùng dao găm chặn lại.
Còn Khuyển Xoáy lại từ sau lưng cắn tới.
Lúc này Nghiệt Sinh muốn dùng tay đấm lui Hoạt Chiêu thì từ trên thanh đao mọc ra hơn chục cây dây leo nhỏ bám lấy cánh tay của hắn.
“Chiêu này có tên Huyết Mộc Vụ đấy!” Hoạt Chiêu cười to.
Con Khuyển Xoáy với tốc độ rất nhanh cũng đã táp được vào lưng của Nghiệt Sinh.
Hết cách, Nghiệt Sinh vùng lên nhưng những dây leo bám vào thân mình ngày càng lan rộng ra.
“Dạ Thú Thức Quyền, nộ.” Nghiệt Sinh hét lên, ánh sáng vàng trên người của hắn do Hỏa Thể Hóa Pháp giờ lại xuất hiện thêm những làn khí màu đỏ bốc lên.
Nghiệt Sinh lúc này trên người hình thành một con mãnh thú, hắn vùng lên thành công kéo đứt hết mấy sợi dây rồi đạp bay Hoạt Chiêu.
Sau đó hắn quay qua liếc về con Khuyển Xoáy, khí thế đỏ hung thú trên người Nghiệt Sinh làm con Khuyển Xoáy sợ hãi ăng ẳng mấy tiếng.
Nghiệt Sinh tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhanh lấy con dao găm g·iết c·hết nó.
Hắn quay qua muốn thật nhanh giải quyết Hoạt Chiêu nhưng lúc này khí thế màu đỏ biến mất, cả người hắn đau đớn quỵ xuống, chiêu thức “nộ” đều có trong ba thức của Tam Ý Thế Quyền.
Nói đơn giản hơn thì Tam Ý Thế Quyền gồm có Dạ Thú Thức Quyền, mà Dạ Thú Thức Quyền lại có Dạ Thú Gầm và Dạ Thú Nộ.
Nhưng hiển nhiên Nghiệt Sinh chưa thể nắm vững được nó hoàn toàn.
Hoạt Chiêu lúc này cười ha hả, gã xông lên với thanh đao ngắn của mình.
Bỗng lúc này thiếu niên dưỡng thương trên cây không biết từ lúc nào đã xuống đây rồi lao vào đỡ lấy nhát chém cho Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh ngỡ ngàng, thiếu niên kia không chỉ đỡ lấy mà còn lấy tay ôm chặt Hoạt Chiêu.
“Nhanh.” Y nói lớn.
Nghiệt Sinh giật mình nghiến chặt răng vòng ra sau rồi dùng thanh dao găm điên cuồng đâm vào Hoạt Chiêu.
Rất nhanh, Hoạt Chiêu ngã xuống, nhưng miệng vẫn nở nụ cười: “Haha, ta thắng, mấy tên thị vệ khác sẽ ngưỡng mộ ta, ta đã thắng.”
Nghiệt Sinh mặc kệ mấy lời đó mà tiến lại đỡ thiếu niên, y mất máu quá nhiều, cộng thêm v·ết t·hương cũ, c·hết đã là đều không thể tránh.
“Cảm ơn huynh đệ.”
“Không, ta có làm được gì đâu?”
Thiếu niên lấy ra trong người một tấm lệnh bài rỉ sét nhét vào tay của Nghiệt Sinh, bên trên khắc chữ “Phạm” lớn.
“Thay ta giữ lấy nó, ta là Phạm Tinh, từ nhỏ bị Phạm gia bỏ rơi, cố gắng liều mạng tu luyện, đến lúc được công nhận có thể trở về, ai dè…”
Chưa kịp nói xong thì y đã tắt thở.
Nghiệt Sinh siết chặt lệnh bài, trong đầu cảm xúc hỗn loạn.
Là do hắn quá yếu, đến cả việc lo chuyện bao đồng cũng không xong, mà thậm chí hắn đã kém chút c·hết.
Lục Quang hóa to muốn hấp thụ xác c·hết thì Nghiệt Sinh lạnh giọng: “Không được hấp thụ cái xác này.”
Lục Quang nghe vậy có chút luyến tiếc nhưng nó cũng không quá cố chấp, rất nhanh xác của mấy con Khuyển Xoáy và Hoạt Chiêu đều đã bị hút cạn chỉ còn tro bụi.
Nghiệt Sinh chôn cất đàng hoàng đối phương, rồi lấy một tấm gỗ đề lên hai chữ “Phạm Tinh”.
Xong xuôi mọi việc, hắn đi về Nhất Nam tông, con đường thuận lợi, chỉ trong bốn ngày sau hắn đã trở về đến nơi.
“Anh…” Tiểu Tiểu ngạc nhiên hô lên rồi chạy đến ôm vào người của Nghiệt Sinh, từ vui vẻ nàng nhanh chóng chuyển sang nức nở rồi bật khóc.
Nghiệt Sinh đưa tay vuốt tóc nàng.
“Đừng khóc, chỉ mới một năm không gặp thôi mà.”
Tiểu Tiểu nghe lời chùi hết nước mắt rồi kể lại những việc đã xảy ra ở Nhất Nam tông trong khoảng thời gian hắn đi vắng.
Nghiệt Sinh vừa nghe vừa mỉm cười, Tiểu Tiểu đã lanh lợi, hoạt bát hơn hẳn, không còn là một cô gái nhút nhát, e dè sợ mọi thứ.
Mà khoan đã! Hình như có gì đó sai sai!
“Cái gì! Em đã là đệ tử cấp trung, mà còn được chỉ định sẽ tham gia trận đấu với Thượng Hoài tông.”
“Vâng ạ!” Tiểu Tiểu cười đáp.
Nghiệt Sinh như muốn ngã ngửa, hắn tu luyện cực khổ một năm trời để rồi nhận ra hình như bản thân vẫn còn chưa đuổi kịp Tiểu Tiểu.
“Nhưng mà trận đấu với Thượng Hoài tông sẽ diễn ra vào năm sau sao?”
“Dời lại sớm hơn rồi ạ.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hai người trò chuyện thêm đôi chút rồi hắn đi tìm Đà Thị.
“Về rồi sao?”
“Vâng ạ.”
“Tên đó không chỉ bậy gì ngươi chứ?”
“Dạ không, sư phụ ngài ấy có gửi đến một lời nhắn cho bà ạ.”
“Lời nhắn gì?”
“Sư phụ mong bà sẽ sớm trở về Đại Lục.”
Đà Thị đang thái thịt thì dừng dao lại, ánh mắt có chút phức tạp.
Nghiệt Sinh thấy thế nên không nói gì.
“Còn không mau phụ bếp giúp ta!”
“Dạ.”
Nghiệt Sinh lại bắt đầu chuyên mục phụ nấu ăn lặt vặt.
Tối đó Tiến Đô cũng tìm đến, cả hai hàn huyên đôi chút, cuộc sống ở Nhất Nam tông lại bắt đầu.
Nhưng những ngày tháng êm đềm này sẽ không kéo dài được lâu, cơn sóng gió đang ngày càng đến gần với Phạm Nghiệt Sinh.