Nghiệt Sinh dõng dạc tuyên bố trước ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
Bởi vì Lục Hồi là một trong những kẻ mạnh nhất của đệ tử cấp trung.
“Tên đó hắn điên rồi sao?”
“Nghe nói hắn là anh của Tiểu Tiểu, khéo có thể thắng đấy.”
“Gì! Là anh của tiểu ma đầu đó thì quả thật rất có khả năng thắng.”
Lục Hồi lạnh nhạt trả lời: “Vì cớ gì ta phải đánh nhau với sư đệ.”
“Vì huynh sẽ thua.” Nghiệt Sinh thách thức, chứ thật ra hắn tìm quái gì được lý do, đánh bại Lục Hồi chính là cơ hội duy nhất của hắn hiện tại.
“Ngông cuồng quá đấy, nhưng được ta đồng ý.”
Cả hai lựa chọn sáng ngày mai sẽ là thời điểm giao đấu.
Nghiệt Sinh lựa chọn Lục Hồi hiển nhiên không phải vì để tấn thăng lên đệ tử cấp trung, mà hắn muốn có danh tiếng và chứng minh thực lực để đoạt lấy suất tham gia giao đấu với Thượng Hoài tông và bí cảnh.
Bí cảnh thì khỏi nói, hiển nhiên là muốn tranh đoạt cơ duyên, còn về giao đấu với Thượng Hoài tông, một phần là muốn cọ sát với các đối thủ bên ngoài, một phần là muốn đánh cho hả giận, tốt nhất là nên đánh với cả Lâm Phàm.
Nghiệt Sinh cũng đã nghe kể về việc Thái Tinh môn bị diệt bởi Tiến Đô hồi tối qua, cảm giác lúc đầu là bàng hoàng và ức chế, nhưng nghĩ lại dù không phải chính hắn ra tay nhưng như vậy cũng đủ để xem như một câu trả lời cho gia đình Chân Tinh môn của hắn.
“Thượng Hoài tông luôn chống đỡ cho Thái Tinh môn, nhưng không hiểu sao có thế lực nào lớn đến nổi làm cho Thượng Hoài tông chỉ có thể im lặng.” Tiến Đô nói khi nghe Nghiệt Sinh nhắc lại về chuyện này.
“Được rồi, ngươi mau giúp ta lan rộng ra trận đấu ngày mai đi.”
“Ủa sao lại là ta?”
“Vì ngươi nổi tiếng nhiều chuyện chi.”
“Bà kiếp! Nhiều chuyện cũng là một loại tài năng đấy nha, à mà giúp thì giúp nhưng phải có phí đấy nhá.”
Cả hai quay về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, không phụ kỳ vọng của Nghiệt Sinh khi mà xung quanh sàn đấu tập hợp hơn ba ngàn người, mà lại đệ tử cấp trung vô cùng nhiều.
Nhưng mà hình như hoàn cảnh có chút không đúng.
“Giết c·hết hắn.”
“Lục sư huynh, trảm hắn thành từng khúc cho ta.”
“Cái tên cẩu sinh…”
Nghiệt Sinh khó hiểu vô cùng, từ khi nào mà hắn lại trở thành kẻ địch của toàn tông vậy, hắn hướng một vị sư huynh hỏi thì nhận được câu trả lời.
“Không phải ngươi hôm qua tuyên bố đặt đệ tử cấp trung xuống chân hết sao thằng cẩu!”
Khóe miệng Nghiệt Sinh giật giật, lập tức hướng mắt nhìn về Tiến Đô.
Đáp lại ánh mắt của hắn, Tiến Đô lấy nắm đấm vỗ ngực ba lần rồi giơ tay với ngón cái hướng lên, khuôn mặt dán một nụ cười tươi cực độ, như thể muốn nói: “Bạn hiền thấy chưa? Nhiệm vụ bạn giao cho tôi đã thành công rực rỡ.”
Nghiệt Sinh nuốt cục tức vào lòng, hắn thề xong chuyện này phải chém tên Tiến Đô vô tích sự kia ra thành từng mảnh.
“Sư đệ, ta có nghe về tuyên bố hôm qua của đệ, đệ có cảm thấy bản thân hình như quá ngông cuồng rồi không?”
Nghiệt Sinh thở dài ra một hơi, giải thích bây giờ là không thể, nếu đã tuyên bố như vậy thì hắn chỉ cần chứng minh tuyên bố mà thôi.
Hắn rút ra con dao găm rồi khí thế đáp: “Sư huynh, đánh thử là biết ta có ngông cuồng hay không mà!”
Lục Hồi sắc mặt lãnh đạm, trên tay triệu hồi ra một thanh kích lớn, phần cán kéo dài đến hai mét với màu nâu của gỗ, phần lưỡi là thiết thạch uốn cong và nhọn ở đỉnh.
Nghiệt Sinh đã tìm hiểu qua Lục Hồi, đệ tử có tính cách âm trầm, có một chút thích thể hiện, giống kiệu lạnh lùng nửa mùa nhưng đòn thức của y lại vô cùng mạnh mẽ, quyết đoán.
Ở dưới khán giả có nhiều nhân vật, như Bùi Lăng, kẻ gác đền của đệ tử cấp thấp; Lục Linh, là chị của Lục Hồi và cũng đang là đệ tử cấp trung; Phương Tấn, người được mệnh danh là đệ tử mạnh nhất của đệ tử cấp trung và thậm chí có một vài đệ tử cấp cao cũng xuất hiện vì phát ngôn của Nghiệt Sinh.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa hết, các cao tầng từ Ái La Phát, Nhất Nguyên, Ngân Hoa cũng đang âm thầm quan sát trận chiến này, nguyên nhân chính vì mối quan hệ của Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu.
Du Hà trưởng lão lúc này tuyên bố: “Trận đấu bắt đầu.”
Nghiệt Sinh là người xông lên trước, thân thể tỏa ra ánh sáng của Hỏa Thể Hóa pháp, sức mạnh thân thể gia tăng, hắn cầm lấy con dao găm dồn lực chân phóng lên.
“Hỏa Dạng Trùng.” Lục Hồi quát, y cầm thanh kích quét từ dưới đất lên, từ đầu kích xuất hiện một ngọn lửa kéo dài như một con trùng lửa khổng lồ đánh tới.
Nghiệt Sinh né sang một bên, tốc độ giảm lại.
Lúc này Lục Hồi tiến lên đưa thanh trường kích đâm về chỗ của hắn.
Nghiệt Sinh bất ngờ cúi đầu xuống đưa tay nắm lấy một chân của Lục Hồi.
Tất cả những người chứng kiến bày ra bộ mặt không tin nổi, nhưng bộ mặt đó sẽ còn nhiều hơn ở trận chiến này.
Nghiệt Sinh dùng tay kéo chân của đối phương lên cao nhưng lúc này Lục Hồi cũng đâm thẳng cây kích xuống đất làm chỗ tựa, tiếp đấy y dùng một chân đạp thẳng vào Nghiệt Sinh.
Tốc độ gia tăng, Nghiệt Sinh dùng tay chắn lại đòn đạp thẳng.
“Hỏa Dạng Trùng.” Lục Hồi quát lên rồi lấy đầu kích quét từ dưới đất vòng lên trên.
Bản thân của y cũng lấy lực lộn mèo lại.
Hỏa trùng đánh tới, Lục Hồi lại lấy Nghiệt Sinh làm điểm tựa bật lên khiến cho hắn không chủ động chỉ có thể đưa hai tay chống về trước ngực rồi ăn trực diện hỏa trùng.
Trúng đòn làm Nghiệt Sinh bay về phía sau, toàn bộ phần tay áo b·ốc c·háy, mà bản thân hai cánh tay cũng đã b·ị t·hương.
“Sư đệ kỹ năng giao chiến vẫn còn kém thì phải.”
Lục Hồi nói xong thì đặt mũi trường kích vào đất rồi tạo thế đẩy bản thân đi về phía trước.
Nghiệt Sinh thủ lại tư thế, hắn thu hồi thanh dao găm nhỏ lại, đơn giản trường kích của đối phương quá dài, dùng dao găm chỉ làm ảnh hưởng cho hành động của bản thân.
Rất nhanh Lục Hồi đã đến trước, nhưng quái lạ y lại không dùng trường kích mà để nó một bên, thứ lên trước lại là nắm đấm từ tay trái.
Nghiệt Sinh dùng đấm đối đấm làm cho Lục Hồi bị đấm lui lại vài bước, nhưng trên miệng của y lại có điểm cười.
Tay phải của Lục Hồi lúc này cầm trường kích quét ngang.
Nghiệt Sinh đưa tay lên chắn lại trước mặt.
“Hỏa Tồn Trùng.” Lục Hồi hét lên, đầu kích xuất hiện một ngọn lửa hình cầu bao quát đánh vào thẳng Nghiệt Sinh khiến hắn bị văng bay đến hơn chục mét, kém chút đã rơi xuống võ đài.
“Haha, khẩu khí chân long nhưng thực lực chỉ là thuồng luồng.”
“Lục sư huynh, đ·ánh c·hết tiểu tử ngông cuồng đấy cho ta.”
Lục Hồi trước mấy lời hô hào vẫn giữ khuôn mặt trầm, biểu cảm chỉ là có chút vui trên khuôn mặt.
Y hướng thanh trường kích về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Sư đệ lực lượng hùng mạnh ta công nhận, nhưng chỉ nhiêu đó mà lại ngông cuồng thì thật sự quá ngu dốt.”
“Sư huynh, vẫn chưa hết trận đấu mà.”
Nghiệt Sinh ép Hỏa Thể Hóa Pháp lên một tầm cao mới, sự đau đớn tác dụng phụ cũng không còn nữa sau khi được Trữ Dục huấn luyện, thứ giới hạn hiện tại chỉ là khả năng của chính Nghiệt Sinh.
Lục Hồi lại đưa trường kích sang tay phải, sẵn sàng ứng chiến.
Nghiệt Sinh lại triệu hồi con dao găm ra.
Hắn tiến lên thật nhanh, khi cả hai cách nhau một mét thì hắn phóng con dao găm về phía trước làm cho Lục Hồi phải né sang một bên.
Nghiệt Sinh tận dụng cơ hội tung đấm.