Lục Hồi đưa thanh trường kích đặt ngang lưng để chặn cú đấm của Nghiệt Sinh.
Bỗng lúc này Nghiệt Sinh đưa tay nắm luôn vào phần giữa cán của thanh trường kích rồi giật ra.
Lục Hồi theo phản xạ đương nhiên cố gắng giữ chặt nhưng lực của Nghiệt Sinh quá mạnh khiến cho Lục Hồi bị kéo theo về phía trước.
Lúc này Nghiệt Sinh mới lấy tay còn lại dồn lực tung một đấm.
Lục Hồi ăn phải một đấm bay ngược ra xa, thanh trường kích cũng bị Nghiệt Sinh đoạt lấy.
Cú đấm lực quá mạnh làm cho Lục Hồi có chút ngộp, y không thể đứng lên ngay lập tức, mắt y cay nghiệt nhìn về Nghiệt Sinh, b·ị c·ướp lấy v·ũ k·hí trong tay tương đương đến việc bị vũ nhục.
Nghiệt Sinh lúc này cầm chặt thanh trường kích, bắt chước theo Lục Hồi, hắn tiến lên và cầm thanh trường kích quất từ trên xuống.
“Hỏa Trùng Tỏa.” Một ngọn lửa kéo dài bao quanh người của Lục Hồi rồi tỏa rộng ra khiến cho Nghiệt Sinh phải lùi về sau.
“Hỏa Vạn Trùng.” Lục Hồi hét lên.
Từ sau lưng của hắn mọc ra chục con trùng lửa phóng tới.
Nghiệt Sinh dùng trường kích vừa đánh vừa né.
Nhưng số lượng quá lớn khiến cho hắn có chút chật vật.
“Vạn Trùng Hóa Nhất.” Lục Hồi hét lên tiếp tục, hơn mười hỏa trùng gộp lại thành một tạo nên một ngọn lửa xoáy cực lớn.
“Tên đó c·hết chắc.”
“Bộ chiêu thức Hỏa Trùng của sư huynh tuy cái tên hơi củ chuối nhưng lực lượng thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Nghe nói huynh ấy vì muốn luyện môn công pháp này mà hàng đêm tự lấy mười cái cây đâm chính mình.”
Nghiệt Sinh không thể tránh né bởi chiêu thức của Lục Hồi có khả năng thay đổi phương hướng, hắn quyết định trực tiếp đón lấy.
“Dạ Thú Thức, nộ.” Nghiệt Sinh gào to, trên thân bốc lên luồng khí màu đỏ huyết, ẩn ẩn hiện hiện một con hung thú rồi hạ xuống dung nhập vào người của chính hắn.
Hỏa trùng khổng lồ chưa phóng tới thì Nghiệt Sinh đã trực diện lao vào.
“Anh…” Tiểu Tiểu ôm miệng, mắt trợn lên, mặt đầy sự lo lắng.
“Tên đó điên rồi sao?”
Tất cả đều bày ra bộ mặt há hốc, chỉ có mỗi Đà Thị là mỉm cười một chút.
Nghiệt Sinh đi xuyên qua ngọn lửa, Lục Hồi thấy thế tăng cường lực lượng, cưỡng ép nguyên lực vượt mức thân thể.
Nhưng Nghiệt Sinh lại không hề chùn bước hay chậm lại, Dạ Thú Thức khiến hắn có bản tính điên cuồng như một con hung thú chứ không phải chỉ riêng khí thế bên ngoài.
“Gaaa…” Nghiệt Sinh vừa hét vừa phóng tới.
Lục Hồi thân hình run rẩy vì đau đớn nhưng y vẫn giữ cường độ như vậy.
Miêu tả rất lâu nhưng tất cả chỉ trải qua chưa tới ba mươi giây.
Lát sau Nghiệt Sinh đã đến trước mặt của Lục Hồi, hắn vung trường kích chém ngang nhưng khi gần đến cổ đối phương thì dừng lại.
Toàn thân Nghiệt Sinh b·ị t·hương trầm trọng, nhưng người thua lại là Lục Hồi, nếu Nghiệt Sinh giữ tiếp kích vừa rồi thì đầu y đã lìa khỏi thân.
“Cái quái gì thế này!”
“Tên đó hắn bị cuồng chiến sao?”
“Trời đất! Lục Hồi sư huynh thua mất rồi.”
Tiểu Tiểu lúc này không vui mừng, nàng chỉ thấy lo lắng cho những vết bỏng trên người của Nghiệt Sinh.
Lục Hồi cười nhẹ một cái rồi nói: “Ta thua rồi, sư đệ đánh hay lắm.”
Nghiệt Sinh mỉm cười đáp, buông thanh trường kích ra khỏi tay.
Du Hà trưởng lão lúc này mới tuyên bố: “Nghiệt Sinh chiến thắng, thành tích đặc biệt tốt, chính thức tấn thăng đệ tử cấp trung.”
“Hoan hô.” Tiến Đô và một vài đệ tử đồng thanh.
Nhưng đa số vẫn giữ bộ mặt thất thần và chán ghét rồi cứ thế giải tán dần.
Lục Hồi cũng quay lưng rời đi, tay siết chặt thanh trường kích.
Nghiệt Sinh khí thế yếu dần, ngã quỵ một chân xuống.
“Anh…” Tiểu Tiểu lo lắng chạy lên võ đài, Tiến Đô cũng chạy theo sau rồi đưa Nghiệt Sinh về phòng.
“Huynh thấy thế nào?” Ngân Hoa hỏi Ái La Phát, hai người cũng từ xa quan sát trận chiến này.
“Công pháp, chiêu thức tất cả đều không hề liên quan đến Nhất Nam tông, hiển nhiên để giải thích chỉ có thể là cũng có liên quan đến người phụ nữ kia.”
Ngân Hoa không đáp nhìn về hướng võ đài, trong lòng thầm nghĩ: “Cặp anh em này thật muốn khiến Nhất Nam tông không yên.”
Ngoài hai người này, Nhất Nguyên trưởng lão và một vài cao tầng khác cũng quan sát và có suy đoán tương tự.
“Khi nãy ngươi chiến đấu thật điên cuồng nhưng cũng làm ta sợ hết hồn đấy.”
Tiến Đô mãi ba hoa khi mà Tiểu Tiểu đang bôi thuốc trị thương lên người của Nghiệt Sinh.
“Ngươi im lặng chút! Ta còn chưa tính sổ việc ngươi bôi bác ta.” Nghiệt Sinh nói.
“Ta bôi bác ngươi khi nào?”
“Ngươi làm quái gì lại bảo ta tuyên bố dẫm đạp đệ tử cấp trung dưới chân, giờ ta ra đường cũng có thể bị người khác ám toán…”
Nghiệt Sinh chưa nói xong thì đã thấy Tiến Đô vọt đi.
“Tiểu Tiểu, em về nghỉ ngơi đi, chỉ là những v·ết t·hương ngoài da thôi.”
“Em ở đây chăm sóc cho anh.”
Nghiệt Sinh xoa đầu Tiểu Tiểu ân cần nói: “Ngoan, nghe lời ta!”
Đến khi Tiểu Tiểu vừa rời đi thì Đà Thị lập tức xuất hiện giữa căn phòng.
“Ngươi đã tiến bộ hơn rất nhiều.”
“Dạ là nhờ Trữ Dục sư phụ rèn luyện cho con một năm nay, việc khống chế và khắc phục khuyết điểm của Hỏa Thể Hóa Pháp cũng đã thành công, mà con còn học được…”
Đà Thị chen lời: “Tam Thế Ý Quyền sao?”
“Dạ đúng rồi, bà cũng biết môn võ kỹ này sao?”
“Tu luyện nó thật tốt, Trữ Dục hấn cho ngươi môn công pháp này cũng khiến ta ngạc nhiên.”
Đà Thị chỉ nói nhiêu đó thì rời đi, còn Nghiệt Sinh thì không ngủ được, hắn mãi nghĩ về trận đánh của ngày hôm nay, rõ ràng hắn vẫn chưa đánh thắng thuyết phục Lục Hồi, chỉ là trận chiến này hắn liều mạng để đánh.
“Rốt cuộc cảnh giới của ta là gì?” Nghiệt Sinh tự hỏi.
Cảnh giới mỗi người đều được phát hiện thông qua sự lột xác của hòn thạch nguyên tố bên trong, còn riêng hắn lại là một cái măng non chỉ mới bảy phân.
Sự khác biệt này vẫn chưa thể nào biết được là tốt hay xấu.
Nghiệt Sinh nghỉ ngơi một chút thì gượng ép bản thân tu luyện.
Thời gian cứ thế bình yên trôi qua, trận đánh của Nghiệt Sinh và Lục Hồi đã vang rộng ra toàn bộ Nhất Nam tông, hiển nhiên cũng kèm theo cái tuyên bố dẫm đạp toàn bộ đệ tử cấp trung của hắn.
Cũng nhờ việc này mà suất thi đấu với Thượng Hoài tông đã có một chân của Nghiệt Sinh.
Tổng cộng sẽ có năm người tham gia lần lượt là Tiểu Tiểu, Nghiệt Sinh, Lục Linh, Phương Tấn và Nguyễn Chiến.
Lục Linh là chị của Lục Hồi, Phương Tấn là người được mệnh danh mạnh nhất đệ tử cấp trung.
Chỉ có mỗi Nguyễn Chiến khiến mọi người bàn luận, bởi y chỉ là một người bình bình của đệ tử cấp trung mà không có danh tiếng hay thực lực nổi trội.
“Cái gì đây ạ?” Nghiệt Sinh thắc mắc hỏi, trước mặt hắn là một chậu lớn chất lỏng màu đen mà Đà Thị mang đến.
“Ngâm người vào trong đây đi, Tiểu Tiểu bên kia đã ngâm được một khoảng thời gian rồi.”
Nghiệt Sinh nghe thế liền cởi lớp áo ngoài ra sau đó muốn đi vào.
“Aaa…”
“Ngươi bể bóng à?”
“Bà à, nước này nó có độc à, con vừa đút ngón chân vào liền tê như bị rắn cắn.”
“Tiểu Tiểu bên kia làm được mà ngươi thì như vậy sao?”
Nghiệt Sinh nghe vậy hơi nhột, hắn liền trực tiếp nhảy vào.
“Aaa…”
“Hét kiểu khác, đừng bể bóng.”
“Gaaaa…”
Thứ chất lỏng kia truyền cảm giác tê rát hết toàn thân của Nghiệt Sinh, nhưng chỉ mười mấy phút sau, hắn cảm thấy từ đau rát trở thành thoải mái, giống như cơ thể đang đào thải những cặn bẩn.
Cứ thế sau này mỗi ngày, Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu đều có thêm lịch trình ngâm thứ chất lỏng này mỗi ngày.