Thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua, và mười lăm ngày nữa chính là thời điểm xuất phát đến Thượng Hoài tông.
Trận chiến của hai tông môn sẽ diễn ra ở Thượng Hoài tông theo đúng kế hoạch vào một tháng sau.
Nghiệt Sinh đang đi hóng gió một chút thì bắt gặp một người quen thuộc, người đầu tiên khiến hắn xuất hiện cảm giác hưng phấn trong một trấn đấu.
“Bùi Lăng sư huynh.”
“Ngươi đã là đệ tử cấp trung, không cần gọi ta là sư huynh.”
“Đệ tử cấp trung có mấy ai là đối thủ của huynh đây.” Nghiệt Sinh nói bóng nói gió.
Bùi Lăng nhướng mày, giọng điệu miễn cưỡng: “Sư đệ hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì đây?”
Nghiệt Sinh triệu hồi ra con dao găm của mình, giọng điệu cứng rắn: “Ta muốn khiêu chiến với huynh.”
Bùi Lăng cười nhẹ, y đáp: “Được thôi, nhưng hãy tìm nơi nào đó trống vắng hơn.”
Cả hai nhanh chóng tìm một mảnh sân trống rất ít ai qua lại, Nghiệt Sinh không hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng, tim đập liên hồi, thậm chí nhiều lúc chiến đấu sống c·hết vẫn chưa bao giờ có cảm giác này.
“Là cảm giác trước kẻ mạnh sao?” Nghiệt Sinh tự nói với chính mình.
Bùi Lăng lúc này vẫn không rút đao ra khỏi vỏ, tư thế vẫn như vậy thảnh thơi.
Nghiệt Sinh thấy vậy càng thêm quyết tâm, trên cơ thể xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt với nhiệt độ lớn, một chút khói trắng bốc lên khiến cho hắn càng thêm trông mạnh mẽ.
Mặc khác bên trong cơ thể, Mộc Sinh Hoàn Pháp không ngừng vận dụng tạo nên năng lượng đi khắp nơi để chống đỡ Hỏa Thể Hóa Pháp và sẽ trị thương nếu Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh trúng.
Nghiệt Sinh trực tiếp mạnh mẽ phóng lên lên, cách bốn mét hắn bất ngờ phóng con dao găm lên, đây là bài cũ trong trận chiến với Lục Hồi mấy ngày trước.
Bùi Lăng đưa thanh đao lên chắn con dao găm, Nghiệt Sinh lúc này cũng đã đến gần, hắn đưa đấm nhắm vào phần sườn bên trái.
Bùi Lăng đưa chân trái đứng song song với chân phải, rồi quay cả thân người ngang.
Nghiệt Sinh theo quán tính vẫn cứ đấm tới, Bùi Lăng lúc này đưa thanh đao định đánh từ dưới lên thì chân phải của Nghiệt Sinh bỗng đá quét khiến y bất ngờ mất đà mà ngã xuống.
Nghiệt Sinh lúc này đưa tay trái nắm lấy áo của y trước khi y ngã chạm đất, hắn dùng sức kéo lên rồi lại đưa nắm đấm phải lên đánh về chỗ bụng.
Bùi Lăng theo phản ứng đưa thanh đao chắn trước đòn t·ấn c·ông thì bỗng nắm đấm của Nghiệt Sinh lại mở ra rồi nắm chặt vào phần thân đao kéo thẳng lên.
Bùi Lăng đưa sức giữ chặt thanh đao, cả người bị kéo lên phía trước.
Nghiệt Sinh nhướng mày, lực giữ đao của đối phương quá mạnh, hắn ban đầu muốn đoạt đao để lấy lợi thế nhưng xem ra cách này thất bại.
Kéo cả thân người của Bùi Lăng lên, lúc này bỗng Nghiệt Sinh cúi đầu xuống thật nhanh đập vào đầu của y rồi buông tay khiến y đập thẳng người xuống đất.
Nghiệt Sinh đứng thẳng người dậy rồi đưa chân phải lên.
Bùi Lăng cau mày, y lại lần nữa đưa thanh đao chắn trước đòn chân sắp xuống của Nghiệt Sinh.
Nhưng lúc này Nghiệt Sinh lần nữa thay đổi, hắn đưa chân lên không phải để đạp, bỗng hắn nhảy một chân lên rồi vung chân muốn sút thẳng vào “tiểu khả ái” của y.
Bùi Lăng vừa ngạc nhiên vừa hoảng, cũng may y có chuẩn bị tâm lý về việc Nghiệt Sinh thay đổi đòn đánh, chỉ là không ngờ chỗ sư đệ nhắm tới lại là phần này.
Bỗng lúc này không khí có chút khác lạ, Nghiệt Sinh xuất hiện cảm giác rợn sóng lưng, một luồng gió nhẹ thổi qua nhưng khiến hắn phải thu hồi mọi đòn thức mà bất giác lùi về.
“Sư đệ, đòn đánh hình như có chút vô sỉ.” Bùi Lăng từ từ đứng dậy rồi nói.
Còn Nghiệt Sinh thì vẫn giữ lấy bộ mặt không còn chút máu đấy, không phải là hắn sợ hãi, mà là bản năng gào thét lấy hai chữ “nguy hiểm.”
Bùi Lăng lúc này đang đứng thẳng lưng, một tay cầm chặt thanh đao, sự nghiêm túc của y tạo nên khí thế hừng hực, áp lực.
“Không, ta sẽ không đầu hàng.” Nghiệt Sinh thét lên, trên người xuất hiện luồng khí đỏ ẩn ẩn tạo nên dáng hình của một con hung thú.
Sức mạnh tăng cao của Dạ Thú Thức, Nghiệt Sinh lần nữa bức tốc tiến lên.
Bùi Lăng cười nhẹ, lúc này mới từ từ rút thanh đao còn trong vỏ ra.
Cái cảm giác rợn người càng ngày càng lớn, nhưng với sức mạnh “nộ” của Dạ Thú thức thì Nghiệt Sinh đã không còn để ý đến.
Bùi Lăng rút đao ra chém thẳng một đòn từ trên xuống dưới, một cơn bạo phong quét đến khiến cho Nghiệt Sinh bị thổi bay lùi về sau.
Trên thân thể xuất hiện hàng trăm vết chém nhỏ, bộ đồ trên người cũng vì thế mà toàn bộ tan nát.
“Gió có thể sắc bén đến thế này sao?” Nghiệt Sinh thu hồi lại nguyên lực, lẩm nhẩm nói.
“Có nhưng chiêu vừa rồi không chỉ là gió.” Bùi Lăng nói xong liền quay lưng muốn rời đi.
“Sư huynh.” Nghiệt Sinh gọi lại.
Bùi Lăng dừng bước trước tiếng gọi ấy.
Một cơn gió thổi qua, thật mát mẻ và dịu êm.
“Rốt cuộc khi nãy là gì?” Nghiệt Sinh siết chặt nắm đấm rồi nói, ánh mắt không chấp nhận thất bại của hắn dễ dàng nhận ra.
“Đao khí, thứ mà đệ vẫn chưa thể tiếp xúc được đâu.”
“Đao khí, đao khí…” Nghiệt Sinh tự lẩm nhẩm một mình.
“Tại sao sư huynh mạnh như thế mà lại không bao giờ thể hiện ra?” Nghiệt Sinh tiếp tục hỏi.
Bùi Lăng nhìn thẳng vào Nghiệt Sinh, vài giây sau y nói ra: “Khi nào ta đủ mạnh, ta mới phô trương sức mạnh cho người khác thấy, sư đệ, đôi khi thể hiện bản thân mạnh như thế nào chỉ là một việc hết sức ngu ngốc.”
Bùi Lăng lại bước đi, Nghiệt Sinh càng nhìn càng cảm thấy bức tường này cho hắn cảm giác rất khó vượt qua, nhưng hắn nhất định sẽ vượt qua, cho dù là trèo hay là đấm nát bức tường.
Lúc này, Đà Thị bỗng nhiên xuất hiện cạnh bên hắn.
Để ý thì mới nhớ, đây là nơi mà hai người lần đầu gặp nhau.
“Sao thế? Trận chiến vừa rồi thất bại thảm hại quá sao?” Đà Thị nhẹ nhàng nói, lần này thay vì đứng thì bà cũng đã ngồi xuống cạnh Nghiệt Sinh.
“Chỉ là một chút hụt hẫng về bản thân.”
“Là khi người luyện tập điên cuồng nhưng nhìn lại vẫn thua người khác quá nhiều sao?”
Nghiệt Sinh không đáp, nhưng ánh mắt của hắn đã xác nhận lấy những lời đấy, khi bạn cho rằng bạn đã cố gắng rất nhiều và sẽ nhận lại hồi đáp để rồi kết cục nhận lại là sự thất bại thì tâm trạng sẽ y như hắn lúc này.
“Không muốn thua người khác, khao khát chiến đấu, tham vọng mạnh nhất, hãy cố gắng đưa những tư tưởng trên vào tâm trí của ngươi.” Đà Thị nói rõ từng chữ một, bà còn cố gắng nhấn mạnh chữ “khao khát” và “tham vọng”.
“Không phải con nên ẩn nhẫn như Bùi Lăng sư huynh sao?”
“Mỗi người đều có con đường cho bản thân mình, đừng áp đặt tiêu chuẩn cuộc sống của người khác lên bản thân, Bùi Lăng là Bùi Lăng, Nghiệt Sinh là Nghiệt Sinh.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn đón nhận lấy những lời dạy của Đà Thị, bản thân cũng đã hiểu thấu hơn hẳn.
Hòn đá trong lòng được gỡ bỏ, Nghiệt Sinh đứng bật người dậy, hắn hướng thân người xuống vực núi thấp rồi hét lên: “Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành mạnh nhất.”
Nghiệt Sinh không hề hay biết, ánh mắt của cậu khi nãy lóe lên một tia sáng vàng chiến ý.
Đà Thị mỉm cười, cả hai mạnh ai nấy về.
Nghiệt Sinh mở cửa phòng rồi liền ngã lưng lên giường.
“Sư huynh, một ngày nào đó ta sẽ đánh bại huynh, một ngày nào đó cơn gió của huynh sẽ chỉ là một cơn gió mát.”
Thời gian tiếp đấy bình bình trôi qua, mười lăm ngày rất nhanh đã đến, hôm nay là thời điểm mà Nhất Nam tông sẽ khởi hành đi đến Thượng Hoài tông.