Đoàn người xuất phát bao gồm Du Hà, Nhất Nguyên, Ngân Hoa, đây là ba trưởng lão sẽ phụ trách mọi thứ của đoàn.
Các đệ tử tham gia sẽ có Tiểu Tiểu, Nghiệt Sinh, Lục Linh, Phương Tấn, Nguyễn Chiến.
Ngoài ra còn có hai mươi đệ tử khác đi theo trong đó phần lớn là đệ tử cấp thấp và một số ít cấp trung.
Trước khi đi, Lục Quang đã cằn nhằn Nghiệt Sinh cả một đêm vì muốn đến Thượng Hoài để lấy đồ vật của nó, Nghiệt Sinh cũng miễn cưỡng đồng ý cho xong chuyện.
Nhưng thành phần đoàn còn có một người rất đặc biệt.
“Con không biết rằng bà sẽ đi lần này đấy?” Nghiệt Sinh hỏi, mà người kế bên hắn không phải ai khác chính là Đà Thị.
“Ta là một trong ba đầu bếp đi theo.”
“Có bà đi theo, con yên tâm hẳn.”
Đang nói chuyện thì giọng nói của Ái La Phát vang lên: “Tất cả trật tự.”
Hiện tại đoàn hơn ba mươi người đang đứng riêng biệt ở chính giữa mảnh sân, các đệ tử không tham gia dàn đứng xung quanh hai bên, Ái La Phát đứng ở trên bụt cao phát biểu.
Bài phát biểu kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ, đa phần là để nhắc về lịch sử của tông môn và nhắc đi nhắc lại vai trò của Nhất Nam tông với các đệ tử.
Nghiệt Sinh thật sự rất muốn ngã lưng ngủ cho xong.
“Cuối cùng, ta đại diện Nhất Nam tông, tuyên dương các đệ tử tham gia trận giao đấu lần này, dù kết quả ra sao thì các đệ tử mãi là sự hãnh diện của Nhất Nam tông.”
Bài phát biểu của Ái La Phát kết thúc, các đệ tử hai bên hô hào kính chúc những người tham gia thuận lợi chiến thắng.
Một vài đệ tử có người yêu thì ôm nhau khóc nức nở.
Nghiệt Sinh thật ngán ngẩm cảnh ăn cơm chó này, hắn rất muốn đi lên chen giữa các cặp đôi và tán cho bọn chúng tỉnh rằng bọn chúng chỉ là những người đi theo đoàn chứ không phải trực tiếp giao chiến, mà đi cái này cũng không phải là đi c·hết, cùng lắm chỉ mất một tháng thời gian thì sẽ về lại tông môn.
Năm tên tham gia trận chiến chẳng ai ban phát cơm chó.
Lục Linh thì lâu lâu liếc nhìn Nghiệt Sinh, nghe đồn từ khi em trai nàng là Lục Hồi thất bại thì nàng đã liền bế quan tu luyện cho đến ngày hôm nay.
Tiểu Tiểu thì luôn kè kè theo Nghiệt Sinh.
Phương Tấn thì chẳng đoái hoài với ai, y chính là đệ tử trực tiếp của Nhất Nguyên trưởng lão.
Nguyễn Chiến thì nhắm mắt tỏ ra phong thái ngầu lòi, nhưng mà là lòi phân trong mắt của Nghiệt Sinh.
Rất nhanh, cả đoàn xuất phát.
Vị trí di chuyển được phân chia theo thứ tự, những người đi đầu tiên là các đệ tử không tham gia, phía sau là năm người Nghiệt Sinh, phía sau nữa là những trưởng lão trên con ngựa của mỗi người, hiển nhiên những con ngựa này không phải bình thường mà là Xích Thân, tuy không phải yêu thú mà chỉ là súc vật bình thường nhưng sức mạnh của nó vượt trội hơn so với những giống ngựa khác.
Và vị trí cuối cùng là những người làm vị trí hậu cần giống như Đà Thị là đầu bếp.
Đoạn đường đến Thượng Hoài tông sẽ phải đi theo hướng tây, khoảng cách hai tông tương đối gần nên chỉ mất khoảng bảy ngày đi đường sẽ đến nơi.
Là một trong những thế lực mạnh nhất phương này của Đảo Phương Nam, đoạn đường sẽ không có ai kiếm chuyện.
Nghiệt Sinh nhớ lại cảnh mà Lâm Phàm chém g·iết sư huynh đệ Chân Tinh môn của mình, ánh mắt của hắn lóe lên sát khí.
Cho dù Thái Tinh môn không hiểu vì sao bị toàn diệt nhưng Lâm Phàm vẫn còn sống thì mối thù vẫn chưa được trả hoàn toàn, hắn nhất định phải g·iết c·hết Lâm Phàm để hoàn thành công việc trả thù cho gia đình thứ hai của mình.
Người bạn thân nhất hồi nhỏ, bây giờ cả hai đều mang hận thù sâu sắc về nhau.
Nghiệt Sinh sẽ không bao giờ quên những lúc Lâm Phàm giúp đỡ mình, nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ quên lưỡi kiếm của gã vô tình xuyên qua thân thể sư huynh, đệ của mình.
“Thù này nhất định phải trả.”
Rất nhanh, chỉ bảy ngày sau, mọi việc thuận lợi nên đoàn người Nhất Nam tông đã đến trước cổng lớn của Thượng Hoài tông.
Khác với Nhất Nam tông xây dựng trên một ngọn núi già, Thượng Hoài tông trực tiếp xây dựng trên một mảnh đất bằng phẳng, ở giữa có một con sông lớn chảy qua, kiến trúc thì cũng theo phong cách của Nhất Nam tông là cổ kín, đơn giản nhưng màu chủ đạo thì lại là màu vàng, điều này tạo nên cảm giác xa hoa, hùng mạnh.
Cổng lớn được xây dựng bằng hai thanh cột cao đến ba mươi mét xuyên qua mây cao, ở trước cũng đã có sẵn hơn năm mươi đệ tử sẵn sàng tiếp đón.
Nhất Nguyên đại diện những trưởng lão đi lên.
Còn trưởng lão của Thượng Hoài tông hôm nay xuất hiện là người lúc trước đã đi đến Nhất Nam tông bàn chuyện giao đấu lần trước, Từ Phong.
“Ái chà, không ngờ ngày hôm nay đích thân tông chủ của quý tông lại đích thân đến đây.” Từ Phong nói khi nhìn về Nhất Nguyên.
Lúc này Ngân Hoa mới giải thích: “Đây là Nhất Nguyên trưởng lão chứ không phải tông chủ.”
“Ối là ta nhầm lẫn sao? Chắc là tương lai và hiện tại có chút lẫn lộn, nào nào, mời quý tông theo ta đi vào bên trong.” Từ Phong cười khà khà nói.
Ngân Hoa cay mắt vô cùng, nàng chính là ghét nhất cái tính cách chả chớt của đối phương.
Nghiệt Sinh liếc nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy Lâm Phàm xuất hiện ở đây.
Cả đoàn ba mươi người cùng nhau đi vào, kiến trúc không mấy khác biệt nên không khiến bọn hắn ngạc nhiên mấy, nếu có chỉ là ngạc nhiên với những món đồ mà bọn hắn chưa từng được thấy qua.
“Mọi người sẽ tạm thời ở nơi đây.” Từ Phong nói.
Các trưởng lão sẽ được ở trong những căn phòng rộng rãi thoải mái hơn, những đệ tử thì chỉ được ở trong căn gian phòng hẹp có mỗi chiếc giường và một cái bàn nhỏ.
Những người phụ trách hậu phương đi theo nhưng Đà Thị chỉ được ở trong những căn nhà lá với chỗ nằm được làm bằng rơm rạ.
Nghiệt Sinh tỏ ý muốn nhường phòng mình cho Đà Thị còn bản thân sẽ tìm một phòng đệ tử khác rồi ở chung nhưng bà không chịu.
Các đệ tử được nghỉ ngơi hết ngày hôm nay.
Qua ngày, cả đoàn được tham quan Thượng Hoài tông, các đệ tử ở đây đều mặc trang phục màu vàng, kiến trúc lại màu vàng, điều này khiến cho Nghiệt Sinh cảm thấy có phần khoa trương.
“Không hề khoa trương chút nào khi đồ ăn ở đây là mỹ vị.” Một tên đệ tử của Nhất Nam tông nói lớn khi đang ăn trưa, y chỉ ăn chậm rãi lại khi Ngân Hoa ban tặng một ánh mắt “thân thương.”
Tu tiên giả cấp độ càng cao càng không cần phải ăn uống, họ đã có khả năng tự hấp thụ nguyên lực.
Nhưng cho dù là vậy thì ẩm thực vẫn là một thứ không thể thiếu, thậm chí nấu ăn ngon còn có thể là tài năng quan trọng khi vô số cường giả cấp bậc đại lão yêu say đắm với những hương vị tuyệt vời của thức ăn.
Nghiệt Sinh cũng cảm thấy đồ ăn có phần ngon hơn so với Nhất Nam tông, các món ăn trên bàn nào là vịt nấu chao, vũ nữ chân dài, ốc nướng tiêu xanh và tráng miệng là món bánh cống động lòng người.
Bọn hắn đâu biết mấy tên đệ tử của Thượng Hoài tông cũng đang ăn uống gấp gáp giống như đây là lần đầu được ăn.
Dùng xong món ăn trưa, Nghiệt Sinh và cả đoàn được Từ Phong cùng một số đệ tử của Thượng Hoài tông dẫn đến nơi luyện tập.
“Thượng Hoài tông chúng ta chú trọng tinh thần cố gắng, những đệ tử ở đây cho dù đã tập luyện hết giờ vẫn đa số ở lại tự tập luyện, mỗi ngày phải có đến gầm một trăm đệ tử ngất xỉu.” Từ Phong thoải mái ba hoa.
Ngân Hoa thực sự muốn lên đấm y mấy cái.
Còn những đệ tử của Thượng Hoài tông mới thực sự cực khổ, bọn chúng ngày hôm nay sẽ phải “tập đến c·hết” theo kế hoạch từ trước.