Cứ thế, Từ Phong khoe mẽ đúng trong bảy ngày, Nghiệt Sinh hay đám người đệ tử cảm thấy đây đúng là một cơn ác mộng kéo dài.
Còn những đệ tử Thượng Hoài tông phải diễn thì cảm thấy đây chính là ác mộng.
Rất nhanh cuối cùng thời gian diễn ra trận đấu giữa hai tông cũng đã bắt đầu.
Võ đài được xây dựng bằng đá khối ghép liền với nhau, bề mặt rộng hơn so với ở Nhất Nam tông một chút khi là một hình vuông khoảng bốn mươi mét vuông.
“Đó chính là tông chủ của Thượng Hoài tông, Kỳ Long Hà.” Ngân Hoa trưởng lão nói nhỏ với đám đệ tử.
Nghiệt Sinh nghe vậy ngước đầu nhìn lên, hiển nhiên người ngồi trên vị trí cao nhất là Kỳ Long Hà, các vị trí bên trái hẳn là cao tầng ở Thượng Hoài tông, còn bên phải là Nhất Nguyên cùng đám người trưởng lão khác.
Chỉ mỗi Ngân Hoa là không lên đấy mà ở cùng đây với các đệ tử.
Lúc này Từ Phong lại là người đứng lên, gã dõng dạc tuyên bố: “Vì tình thâm giao của hai tông môn mà trận chiến này được sinh ra, đây không phải là để xem bên nào hơn bên nào, không phải để thị uy với ai, mục đích chính hôm nay là muốn thắt chặt hơn mối quan hệ của hai bên.”
Say đấy gã tiếp tục tuyên bố về thể chế trận đấu.
Năm đệ tử của Nhất Nam tông sẽ đối đầu với năm đệ tử của Thượng Hoài tông, chỉ cần số đệ tử bên nào thắng trận nhiều hơn thì hiển nhiên tông môn đó sẽ chiến thắng.
Những đệ tử chiến thắng sẽ nhận được mười ngàn khối linh thạch các loại.
Mấy khối linh thạch này chính là tài sản góp chung của Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông.
Ngày xưa Nghiệt Sinh bê vác nước cả ngày mà hàng tháng cũng chỉ kiếm được trung bình mười khối thì cũng đủ mười ngàn khối là số lượng khủng như thế nào, thậm chí là một con số lớn đối với cả Nhất Nam tông hay Thượng Hoài tông.
Hiểu một cách rõ ràng hơn thì đây chính là trò chơi của hai tông, bên nào chiến thắng nhiều thì được lợi, bên thua thì sẽ mất máu, tặng thưởng linh thạch cho đệ tử chiến thắng chỉ là cái cớ, tông môn không thiếu gì cách để tịch thu hay “không trả” số linh thạch ấy.
Ánh mắt của Nghiệt Sinh có chút thất thần, bởi năm người đối diện bên kia không hề có Lâm Phàm.
“Các đệ tử không được cố tình đánh trọng thương hay s·át h·ại đối phương, nếu không sẽ nhận trừng phạt đánh phế, mọi quyết định sẽ đều phụ thuộc vào trọng tài, nhằm đảm bảo tính công bằng thì ta và Ngân Hoa trưởng lão của Nhất Nam tông sẽ cùng làm trọng tài.”
Thứ tự trận đấu sẽ là đại diện của hai bên tông môn bóc thăm, và hai người đó là Nhất Nguyên trưởng lão cùng Kỳ Long Hà.
Kết quả bốc thăm rất nhanh được công bố.
Nghiệt Sinh sẽ thi đấu trận cuối cùng và Tiểu Tiểu sẽ thi đấu ở trận thứ ba.
Trận chiến đầu tiên rất nhanh được triển khai, không biết lá thăm có may rủi gì không thì mà hai người tham dự được xem như là mạnh nhất của mỗi bên tham gia.
Bên của Nhất Nam tông là Phương Tấn, còn bên của Thượng Hoài tông là Viên Kiệt.
“Sư huynh cố lên…” Đám đệ tử của Nhất Nam tông cổ vũ hò hét.
Nhưng đó là khi cố gắng nghe thấy bởi tiếng cổ vũ của bên Thượng Hoài tông to gấp trăm lần, đây là điều tất nhiên khi số lượng đệ tử của Nhất Nam tông chỉ là hai mươi còn con số của bên Thượng Hoài tông là năm ngàn.
Nghiệt Sinh vẫn quan sát một lượt nhưng vẫn không thấy Lâm Phàm ở đâu.
Trận chiến mở màn, Phương Tấn mỗi tay cầm một chiếc chùy lớn. Chùy của y dài khoảng nửa mét, phần cán được làm lớn dần, phần đầu là khối tròn với những gai nhọn xung quanh.
Đối lập với Phương Tấn, v·ũ k·hí của Viên Kiệt bên kia chỉ là một cây quạt nhỏ làm bằng giấy, màu sắc trắng thêu hình của một con đại bàng đang vươn móng vuốt.
Lúc này ở một thôn làng nghèo nàn cách không xa mấy Thượng Hoài tông, có một nhân vật mà Nghiệt Sinh đã luôn tìm kiếm, y chính là Viêm Động.
Ngôi làng này nghèo nàn rách rưới, đa phần là nông dân làm đủ sống qua ngày, mà Viêm Động thì đang dạo bước, phong thái tiên nhân khiến gã chẳng thèm nhìn xuống dưới chân, giống như Lý Trình Sơn khi xưa bước vào ngôi làng của Nghiệt Sinh và gã, thậm chí mức độ cao ngạo hiện tại của gã còn cao hơn nhiều.
Bỗng Lâm Phàm đi đến chỗ của một tên thiếu niên ăn mày dơ dáy, nửa con mắt nhìn xuống làm tên ăn mày sợ hãi, y không biết trước mặt là tiên nhân nhưng cách ăn mặc hay cách nhìn của gã cũng làm y cảm thấy sợ, đây chính là bản năng của những bộ phận thấp kém luôn phải cúi mình trước đa số bộ phận ở trên.
“Ngươi có muốn làm tiên nhân?” Lâm Phàm mở miệng nói chuẩn chỉ từng chữ một.
Quay trở lại Thượng Hoài tông, Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu cũng đang quan sát trận chiến.
Phương Tấn là người có lợi thế hơn hẳn khi đang dồn ép Viên Kiệt.
“Đi c·hết đi.” Viên Kiệt dùng chùy vỗ xuống, mặt sàn đấu liền bị phá hủy một phần lớn.
Viên Kiệt lại tiếp tục lùi về sau.
“Haha, đệ tử của Thượng Hoài tông chỉ biết chạy thôi sao!” Phương Tấn càng đánh càng hăng, mỗi phần đầu chùy của y đều được tập hợp nguyên lực hệ thổ, nhờ thế đòn đánh càng có uy lực.
Nhưng Nghiệt Sinh bắt đầu nhận ra có điều kì lạ.
Đòn chùy của Phương Tấn lần nữa từ cao đánh xuống, nhưng Viên Kiệt vẫn như từ nãy đến giờ đưa cánh quạt tiếp lấy rồi từ từ hạ xuống sau đó xoay một chút người.
Tốc độ của Phương Tấn ngày càng chậm, nguyên lực trong người cũng đã giảm bớt.
“Có lẽ đệ tử của Thượng Hoài tông thực chiến không được nhiều nhỉ?” Viên Kiệt lấy quạt che miệng nói, giọng điệu có ý cười.
“Ngươi nói cái gì!” Phương Tấn hung hăng quát.
“Ngươi từ nãy đến giờ cứ tưởng bản thân lợi thế, nhưng nhìn lại mà xem, ngươi đã chạm được vào ta chưa.”
Phương Tấn tức giận lần nữa xông lên, nhưng lần này Viên Kiệt thay vì dùng quạt chạm vào chùy của y thì gã lại quạt ngang.
Nhận thấy điều lạ, Phương Tấn thu chùy, và quả nhiên từ bên trong chiếc quạt của Viên Kiệt, ba cái ám khí hình dạng kim bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Vì hướng bắn của mũi kim mà Phương Tấn phải lấy chùy che đầu, đến lúc nhìn lại thì Viên Kiệt đã tiến tới sát bên mà không hề có chút tiếng động
“Múa cùng ta nào!” Viên Kiệt nói rồi đóng quạt lại, y vòng quay bên trái sau lưng của Phương Tấn, tay trái ôm vào phần eo, tay phải đưa cây quạy đến khuỷu tay phải của Phương Tấn kéo gập lại.
Phương Tấn mặt giận đưa tay trái cầm chùy quét qua thì người của Viên Kiệt bám eo kéo bản thân vòng qua bên phải sau lưng của y, tiếp đấy gã lại dùng quạt đánh vào khuỷu tay trái của y.
Hai tay của Phương Tấn đều bị gập lại làm cho việc vung chùy là không thể, đang muốn kéo tay ra thì lúc này Viên Kiệt lại càng ôm chặt rồi kéo cả người Phương Tấn vào một điệu múa.
“Đây chính là Kim Sát Vũ Khúc của sư huynh.”
“Tên Nhất Nam tông đó chỉ có c·hết chắc, lúc đầu mặt còn cao ngạo lắm, haha.”
Thượng Hoài tông hò hét như thể ăn mừng chiến thắng.
Một số đệ tử của Nhất Nam tông cũng không chịu thua cuộc mà lớn tiếng đáp trả.
“Kim Sát gì chứ, múa quạt thì nói bà nó múa quạt.”
“Đúng vậy, múa quạt thì hay ho lắm sao, nhìn thân uyển chuyển thế này chắc chắn là có sở thích kì dị.”
Nghiệt Sinh chăm chú nhìn lấy, trận đánh thật khiến hắn mở mang tầm mắt, sức mạnh hóa ra có thể biến hóa nhiều đến như vậy.