Phương Tấn bị cuốn theo từng động tác của Viên Kiệt.
Nhưng nhiêu đó là chưa hết.
Không một chút âm thanh nào được tạo ra nhưng từ bên trong chiếc quạt của Viên Kiệt xuất hiện những mũi châm nhỏ phóng ra.
Cứ mỗi lần xoay người lại có từng cây châm phóng vào Phương Tấn.
Thậm chí là Nghiệt Sinh hay đa số những đệ tử bên dưới đều không nhìn thấy việc trên bởi cây châm quá nhỏ mà lại có trong suốt không màu.
Phương Tấn cảm nhận được việc này, nhưng động tác của Viên Kiệt thật sự quá nhanh, y không thể chống cự được mà lại việc vận dụng nguyên lực lại b·ị đ·ánh tan sau mỗi đòn múa ma quái đó.
Tranh thủ được một khoảnh khắc sơ suất của Viên Kiệt, Phương Tấn gồng mình lên, nguyên lực phát ra đi đến thanh chùy tạo nên dư chấn.
Viên Kiệt liền vội thoái lui, nhưng trên mặt của gã giương lên nụ cười rất mãn nguyện.
“Bách hội, hợp cóc, đản trung, tám đại nguyệt trên thân thể của ngươi đều đã bị ta dùng châm phong bế, chỉ thêm chút lát nữa thôi thì ngươi sẽ không thể nào dùng nguyên lực được nữa, nếu gượng ép sẽ khiến chính ngươi trọng thương.” Viên Kiệt lấy quạt che miệng, vừa cười vừa nói.
Nguyên lực khi được sử dụng sẽ đi từ thực tâm sang khắp các nguyệt đạo trên cơ thể, mỗi nguyệt đạo giống như một bình chứa nguyên lực nhỏ.
Xong câu chưa đợi Phương Tấn trả lời thì gã hướng đến Từ Phong và Ngân Hoa nói tiếp: “Hai vị giám khảo, đệ tử đã cảnh báo, nếu tên đó tự gượng ép làm bản thân trọng thương thì không liên quan đến đệ tử.”
Từ Phong gật đầu đồng ý, Ngân Hoa thì không bày tỏ điều gì.
“Haha, ta biết ngay Viên sư huynh sẽ không thua mà.”
“Nhất Nam tông sao lại đột nhiên im lặng thế nhỉ? Haha…”
Nhất Nguyên trưởng lão nhấc tách trà lên bình thản nhâm nhi.
Kỳ Long Hà, tông chủ Thượng Hoài tông thấy vậy mới lên tiếng: “Đệ tử đó của quý tông thiên phú rất tốt, có điều vũ khúc của Viên Kiệt thật sự quá độc nhất, có lẽ vì thế mà đệ tử quý tông không kịp thích ứng.”
“Xin lỗi Kỳ tông chủ, nhưng trận này bên ta nhất định đã chiến thắng.”
Kỳ Long Hà nhướng mày, ánh mắt hướng xuống võ đài, bỗng lúc này trên môi của y mới giương một nụ cười nhẹ.
“Nhất Nguyên trưởng lão nói đúng rồi, quả thật rất có tầm nhìn của tông chủ một tông.” Kỳ Long Hà đùa nói.
Quay trở lại võ đài, lúc này Phương Tấn đưa hai chùy về bên tay trái, tay phải thì ôm miệng, tiếp đấy y phì cười lên ha hả trước ánh nhìn của bao người.
“Ngươi cười cái gì?” Viên Kiệt ngưng trọng nói.
“Cười vì ngươi quá ngu dốt.”
Lúc này cả thân thể của Phương Tấn chuyển biến có thể nhìn bằng mắt thường, cả người của y vốn đã rắn chắc nay càng thêm vạm vỡ, các cơ bắp nét dần lên, mà màu da cũng đang dần có màu của thép.
Những thanh châm trên người của y lúc này cũng bị đẩy lộ ra bên ngoài cơ thể, nó vốn không hề xuyên qua được người của Phương Tấn.
“Haha, Phương Tấn sư huynh không chỉ là người mạnh nhất đệ tử cấp trung, còn là người hoàn toàn đủ khả năng để tấn thăng đệ tử cấp cao trẻ tuổi nhất.”
“Sư huynh làm ta thật sự hú hồn.”
Nghiệt Sinh ánh mắt càng thêm chăm chú, trận chiến thật sự từ lúc bắt đầu luôn diễn biến những tình huống mà hắn không thể ngờ trước.
Phương Tấn lần nữa vung chùy, nhưng lần này là đứng yên tại chỗ, hai chùy vung chạm vào nhau tạo nên dư chấn dữ dội đánh tới chỗ của Viên Kiệt.
Mặt sàn võ đấu nơi dư chấn đi qua đều vỡ vụn.
Viên Kiệt né sang một bên nhưng lúc này Phương Tấn lại vung chùy xuống luôn mặt sàn.
“Hoán Động Chùy.” Phương Tấn cố gắng hét lớn hết mức.
Viên Kiệt chưa hiểu gì, nhưng không hiểu sao dưới chân nơi gã đang đứng run lên.
“Không ổn.” Viên Kiệt phát hiện nguy hại nhưng đã quá muộn.
Từ dưới mặt đất, cơn uy chấn phát lên theo đúng nghĩa đen đẩy cả người của Viên Kiệt b·ị đ·ánh bay lên trời.
Đòn này cũng chính là chí mạng cho trận đấu, khả năng phòng ngự của Viên Kiệt không được mạnh nên dính phải chiêu đấy khiến khả năng chiến đấu của gã mất hẳn.
Cứ thế chỉ thêm mười phút sau, Viên Kiệt b·ị đ·ánh bầm dập đến bất động, còn Phương Tấn thì cố gắng ngầu lòi như ngoại thế cao nhân.
“Sư huynh uy vũ.”
“Sư huynh quá đẹp trai rồi.”
Nhưng những lời khen có cánh của những đệ tử phía dưới khiến cho Phương Tấn đang cố gắng lạnh lùng phải cười phá lên.
Cuộc đấu lại trở nên im lặng quái lạ khi mà hơn năm ngàn đệ tử của Thượng Hoài tông xụ mặt xuống.
“Khi nãy sư huynh dùng là gì vậy ạ?” Nghiệt Sinh đến gần hỏi trực tiếp Phương Tấn.
Nhìn thấy là Nghiệt Sinh, Phương Tấn tỏ ra không vui, đó là hậu quả của tuyên bố đạp dẫm toàn bộ đệ tử dưới chân trước kia mà Tiến Đô thiện lành giúp đỡ.
Nghiệt Sinh muốn quay về chỗ cũ thì lúc này Phương Tấn mới ho ho hai cái rồi nói lớn: “Ta mang thể chất đặc thù, tuy chỉ là mức độ yếu nhưng đã được xem là đại thiên tài.”
“Quaoo, sư huynh thật lợi hại.”
“Hừ, chuyện này ta đã nghe lâu, các ngươi thật là không quan tâm sư huynh chi cả.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn hiểu.
Kiến thức về tu tiên giả sau thời gian ở Nhất Nam tông được các trưởng lão chỉ dạy hay những cuốn sách hắn đọc đã được củng cố rất nhiều.
Con người sinh ra với thực tâm, bên trong có thể có nguyên tố như: hỏa, thủy, phong, mộc, thổ và những nguyên tố quý hiếm như: băng, ánh sáng, lôi…
Đó là cách con người phát triển với nguyên khí của thế giới.
Nhưng yêu thú có một cách phát triển khác biệt hơn, bọn chúng không có thực tâm trong cơ thể mà thay vào đó là hấp thụ nguyên khí rồi phát triển trực tiếp vào từng tế bào của thân thể, điều này dẫn đến việc là linh hồn của yêu thú tương đối yếu, nên vì thế mà con người dễ dàng đặt cấm chế hay khế ước nô dịch vào.
Những loài động vật không thích nghi mà vẫn chỉ là chó, mèo, cá bình thường thì gọi là súc vật như lần trước đã nhắc đến.
Nhưng trường hợp yêu thú tiến hóa thân thể chỉ là đa số, vẫn có một vài chủng tộc hay cá thể riêng biệt mang thực tâm bên trong.
Và con người cũng thể, có một số ít người có thể chất đặc biệt, tức là biến dị và khác biệt so với thân thể con người, đôi khi thậm chí có thể biến thành giống như yêu thú hoàn toàn, đó gọi là huyết mạch biến dị.
Trận đấu khai mạc kết thúc, ngày mai sẽ lại diễn ra hai trận và ngày mốt là hai trận cuối cùng.
Hôm nay chỉ có một trận chủ yếu là vì bài phát biểu dài còn hơn chiều cao của một người bình thường, mà lại ai cũng muốn phát biểu.
Nghiệt Sinh thề rằng sau này bản thân có thành tông chủ sẽ không bao giờ đứng phát biểu mấy cái mà chả ai nghe cả.
Nghiệt Sinh không biết rằng, nếu như tương lai có người nghe được mấy câu này sẽ liền cầm dao đuổi chém hắn.
Quay trở về phòng, Nghiệt Sinh vẫn có chút trằn trọc, hắn thật sự đã nghĩ rằng sẽ có một trận chiến tay đôi trên sàn đấu với Lâm Phàm để trả thù xưa.
Bỗng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghiệt Sinh lười biếng dậy mở cửa ra thì ánh mắt trợn lên, rất nhanh lại chuyển sang dữ tợn, cả người như bốc hỏa, bởi trước mặt chính là Lâm Phàm.
“Bình tĩnh đi, ta biết cả hai ta đều muốn g·iết nhau.”
“Ta đã nói, ta và ông nội ta không liên quan đến c·ái c·hết của cha ngươi, nhưng ngươi g·iết đồng môn của ta thì chính là sự thật.”
Nghe câu này, tay của Lâm Phàm trông vài giây nắm chặt rồi lại hờ ra.
“Được, ngày mai đi về hướng đông, ta và ngươi sẽ có trận chiến công bằng để giải quyết tất cả.”
Lâm Phàm nói xong quay người rời đi, Nghiệt Sinh siết chặt nắm đấm cho đến khi gã khuất hẳn bóng lưng.