Lại có một đêm khó ngủ đối với Phạm Tinh.
Còn Lâm Phàm không quay về phòng ngay mà đến một chỗ khác.
“Sư phụ.” Lâm Phàm cúi người xuống thi lễ, trước mặt của gã chính là Kỳ Long Hà.
“Sau rồi, đủ tự tin cho trận chiến của ngày mai chứ.”
Lâm Phàm không đáp, mặt vẫn cúi xuống.
“Con vẫn chưa thấu đáo sao? Hãy nhớ rằng đây chỉ là một hòn đá nhỏ mà con phải bước qua trong con đường tu tiên giả của bản thân, sau này còn rất nhiều hòn đá cản đường khác lớn hơn, hãy thay đổi tâm tình đi!”
“Vâng, con xin khắc ghi lời dạy của người.”
Ngày hôm sau cuộc giao đấu giữa Nhất Nam tông và Thượng Hoài tông lại diễn ra.
“Anh… anh.”
Tiểu Tiểu phải gọi hai lần thì Nghiệt Sinh mới giật mình nghe thấy: “Sao thế Tiểu Tiểu?”
“Lát nữa em sẽ ra sân thi đấu, anh nhớ nhất định phải ở dưới đây xem nha.”
Nghiệt Sinh xoa đầu Tiểu Tiểu nói: “Tất nhiên rồi, anh còn chuẩn bị một đống xoong, nồi, chảo để cổ vũ cho em đấy.”
Trận thứ hai diễn ra là giữa Lục Linh bên Nhất Nam tông và Lý Dạ Thất bên Thượng Hoài tông.
Lục Linh chính là chị ruột của Lục Hồi, người mà Nghiệt Sinh đánh bại để có chỗ đứng ngày hôm nay.
Khác với Lục Hồi, Lục Linh lại dùng thương.
Thương và kích đều có cán cứng, dài nhưng phần đỉnh của kích thì lại là lưỡi liềm một hoặc cả hai bên, có thể đa dụng trong chém hoặc tước v·ũ k·hí của đối thủ.
Còn thương thì có đầu là hình thôi nhọn hoặc biến tấu thành nhiều hình dạng khác.
Chiếc thương của Lục Linh màu sáng bạc, phần đầu thương là một đầu nhọn gồm hai lưỡi giao với nhau, nhù thương màu vàng có tác dụng khi chuyển thương nhanh thì bay theo thương và làm khó khăn trong ánh nhìn của đối thủ, cán thương màu thân gỗ dài khoảng hai mét.
Lý Dạ Thất bên kia chiến tuyến mang hình hài tương đối điển trai, trên tay là một thanh kiếm vẫn còn nằm bên trong vỏ.
“Lý Dạ Thất, đệ tử Thượng Hoài tông xin được thỉnh giáo vị cô nương xinh đẹp này.”
Lục Linh đang hừng hừng khí thế giật mình, nàng cũng chấp hai tay lại nói: “Lục Linh, Nhất Nam tông, xin được thỉnh giáo.”
“Bắt đầu đi.”
Cả hai đứng nhìn nhau vài giây, Lý Dạ Thất rút kiếm ra, thanh kiếm sáng bóng với phần cán màu xám nhạt.
“Lục sư tỷ cứ ra tay trước.”
Lục Linh nghe thế liền không khách sáo, nàng tiến đến gần, lúc đầu hai tay còn nắm chặt cán thương nhưng khi sát gần thì liền nhấc mạnh chân phải lên, tay trái buông ra, tay phải vung thanh thương về trước.
Lý Dạ Thất rút kiếm ra gạt đòn thương qua bên trái, y bước chân lên muốn áp sát thì Lục Linh bước chân phải về sau rồi dùng thương quét ngang.
Thương đến Lý Dạ Thất hạ thấp người xuống né đòn đánh.
Lúc này đầu thương của Lục Linh phát ra ánh sáng đỏ rực nóng.
Lý Dạ Thất đưa tầm nhìn chú ý thì bỗng từ tay của Lục Linh chưởng ra một ngọn lửa tức thì khiến gã dù dùng kiếm chống đỡ nhưng cũng b·ị đ·ánh bay về sau do trọng tâm người đang hạ xuống không thể có bám trụ.
“Lục sư tỷ, đủ chiêu trò.”
Lục Linh không nói gì mà lần nữa vu·ng t·hương, lần này nàng không đến gần, đầu thương vung ra tạo nên một ngọn lửa mang hình mũi tên phóng đến nhanh.
Lý Dạ Thất không né, đường kiếm của y lượn lên theo hình vòng tròn.
“Nhất kiếm.” Gã ta nhẹ giọng nói, lúc này từ thanh kiếm xuất hiện một luồng khí v·a c·hạm với ngọn lửa.
Chưa dừng lại ở đó, Lý Dạ Thất vung kiếm chém xuống.
“Nhị kiếm.”
Lần này xuất hiện hai luồng khí như lưỡi kiếm phóng tới.
Lục Linh đưa thương cắm xuống sàn đấu rồi dùng sức để đẩy cơ thể lùi sang một bên né những kiếm.
Nhưng lúc này từ chỗ của Lý Dạ Thất là ba luồng khí đi đến.
“Không ổn.” Lục Linh tự nói với chính mình, nàng tránh né hai lưỡi kiếm rồi xông lên trực diện, một thương đánh nát lưỡi kiếm còn lại.
Đến khi khoảng cách của hai người là ba mét thì lúc này Lý Dạ Thất lại vang lên: “Tứ kiếm.”
Lục Linh nghe thế động tác chậm lại nhưng lúc này Lý Dạ Thất lại không thi triển đòn “Tứ Kiếm” ấy mà trực tiếp xông thẳng lên.
Kiếm của hắn đâm tới nhưng thương của Lục Linh hiển nhiên dài hơn, nàng ta đặt thương đâm thẳng về trước.
Nhưng bỗng lúc này xung quanh thanh kiếm của Lý Dạ Thất hình thành chiêu thức “Tứ kiếm”.
Lục Linh thu hồi thương, bản thân thì cố gắng lùi lại nhưng đã muộn, bốn phần kiếm bay thẳng đánh vào người nàng.
Phong kiếm tạo ra có sát thương sâu xuyên vào da thịt chạm cả phần xương.
Lục Linh đau đớn quỵ một chân xuống, tay chống thương xuống đất.
“Ngũ kiếm.” Lý Dạ Thất lại quát.
“Haha, thấy chưa, Thất Phong Kiếm Pháp của sư huynh nếu không bị cắt đứt sẽ vô địch.”
“Haha, bọn Thượng Hoài tông sẽ không dám phách lối nữa, trận thua đầu tiên chỉ là sai số.”
Năm ngọn khí kiếm của Lý Dạ Thất rất nhanh phóng đến.
Lục Linh gượng đau đứng dậy, nàng nắm chặt thanh thương, lúc này cả thanh thương bỗng nhiên b·ốc c·háy theo đúng nghĩa đen, ngọn lửa bừng bừng chạy dồn lên phần đầu thương.
Ngọn lửa dữ dội cao hơn một mét, Lục Linh cầm chặt lấy nó quét một lượt qua cả năm ngọn khí kiếm kia.
Nhưng khả năng phòng thủ của lửa luôn là yếu nhất, một luồng khí kiếm không bị chặn lại đâm thẳng vào người của Lục Linh.
Đòn đấy khiến nàng phải lùi lại mấy bước, máu chảy ra ướt cả trang phục trên người.
Đúng lúc này trước mặt của nàng lại là sáu luồng khí kiếm.
Lục Linh bất lực đưa thương chống đỡ, mắt không dám nhìn thẳng.
“Sư tỷ…”
“Không ổn.” Nghiệt Sinh cũng không tự chủ mà quát lên.
Ngân Hoa cau mày, chân khẽ động.
Nhưng lúc này cả sáu luồng kiếm khí đã chủ động biến mất trước khi chạm được vào người của Lục Linh.
“Thu hồi chiêu thức, đẳng cấp kiếm khí.” Nhất Nguyên trưởng lão nhỏ giọng nói.
“Nó thiên phú mạnh hơn Viên Kiệt nhiều, chỉ là tính tình không thích thể hiện nên mọi người đều cho rằng nó thua kém Viên Kiệt.” Kỳ Long Hà bồi lời.
Nghiệt Sinh ánh mắt ngưng trọng, khí thế lúc nãy vừa rồi của Lý Thất Dạ làm cho hắn có cảm giác tương tự như khi đối đầu với Bùi Lăng, dù là nếu xét về khí thế thì yếu hơn nhiều.
“Haha, Nhất Nam tông sao im lặng thế nhỉ?”
“Đúng vậy, khi nãy còn hào hứng mà giờ liền thế này, lật còn hơn bánh tráng.”
“Thượng Hoài tông các ngươi thì khác gì?”
Đệ tử hai bên bắt đầu giằng co.
“Tiểu Tiểu, em cố lên, nếu cảm thấy bản thân không được thì đầu hàng, đừng có tự cố ép chính mình.”
“Dạ!”
“Yên tâm đi, cô em gái của ngươi mạnh hơn ngươi nhiều.”
Nghiệt Sinh giật mình quay qua quay lại, giọng nói khi nãy vang lên là của Đà Thị, hóa ra bà vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả.
Tiểu Tiểu nhanh chân bước lên võ đài, đối thủ của nàng cũng là một nữ nhân, tên là Diễm Hằng, nhan sắc tầm trung với thân hình gầy gò, trên tay của nàng ta là một chiếc roi dài ba mét.
“Nhóc, ngươi tên là gì?”
“Ta là Tiểu Tiểu.”
Cả khán đài ồ lên rồi cười ha hả, cái tên “Tiểu Tiểu” thật khiến cho người khác bất ngờ.
“Hèn gì ta nhìn nàng ta cứ như trẻ em.”
“Tiểu Tiểu! Nhỏ và nhỏ.”
Đám đệ tử Thượng Hoài tông trêu chọc.
Nghiệt Sinh cau mày giận dữ, nhưng hắn nhanh chóng bị thu hút bởi diễn biến trên võ đài.
“Ngươi tại sao lại cười?” Tiểu Tiểu gằm mặt xuống, giọng hằn học.
“Tiểu Tiểu, haha, ngươi không cảm thấy nó xấu à?”
Tiểu Tiểu ngước mặt lên, ánh mắt giận dữ liếc thẳng vào làm cho Diễm Hằng cũng giật mình, bởi nhìn vào Tiểu Tiểu khiến cho nàng ta cảm giác như đang ở một mình nơi không gian tối tăm.