“Điên rồi, tự mình lại hù mình.” Diễm Hằng lảm nhảm rồi liền vung roi.
Nhưng bỗng mọi thứ xung quanh của nàng ta bỗng tối đen như mực.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Diễm Hằng hoảng loạn nhìn qua nhìn lại, thậm chí toàn bộ âm thanh đều biến mất, cảm giác bây giờ đúng như thật một mình lạc giữa không gian âm u.
“Tiểu Tiểu là tên anh ta đặt cho ta, ngươi tại sao dám khinh miệt nó!” Giọng nói tức giận của Tiểu Tiểu vang ra trong không gian tối đen của Diễm Hằng, điều này càng làm nàng thêm sợ.
Mọi người phía dưới đều không biết chuyện gì xảy ra chỉ riêng những bậc cao tầng cảm nhận được năng lượng của bóng tối nguyên tố, và Nghiệt Sinh là hiểu rõ nhất năng lực của Tiểu Tiểu.
“Ám Nhiên Tiêu Hồn pháp.” Nghiệt Sinh tự nhắc thầm trong miệng, đối với hắn môn công pháp này thật sự quá mạnh, quá quỷ dị theo đúng nghĩa đen.
Ám Nhiên Tiêu Hồn pháp là môn công pháp mà Đà Thị tặng cho Tiểu Tiểu, cùng lúc với nó chính là Mộc Sinh Hoàn pháp của Nghiệt Sinh.
Nhưng thiên phú hai người khác biệt, Tiểu Tiểu đã vận dụng được sức mạnh toàn phần của Ám Nhiên Tiêu Hồn pháp nhưng Nghiệt Sinh chỉ mới vận dụng được bề ngoài của Mộc Sinh Hoàn pháp.
Tuy thiên phú ngộ tính của Nghiệt Sinh không tệ, thậm chí có thể xem như trung bình khá, nhưng nếu đặt chung với Tiểu Tiểu thì không đáng so sánh.
“Tiêu hồn.” Tiểu Tiểu thì thầm trong miệng.
Diễm Hằng sau khi xoay vòng vòng thì ngã quỵ xuống, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực tràn về, nàng ta nhớ lại lúc mà nàng ta bị người yêu công khai cắm sừng, rồi sau đó người yêu thứ hai của nàng cũng rời đi, người yêu thứ ba còn lại thì tổ chức hôn lễ với người khác, bảy người mập mờ cuối cùng cũng vì nguyên do khác nhau mà rời bỏ nàng.
Tiểu Tiểu từ từ đi đến, một chân đá Diễm Hằng thẳng xuống võ đài trước mắt chữ A mồm chữ O của đa số những người ở đây.
Nghiệt Sinh thật muốn tát mình mấy cái, từ khi nào mà hắn so với Tiểu Tiểu lại chỉ là rác rưởi thế này.
Tiểu Tiểu vui vẻ bước xuống võ đài.
Mọi ánh nhìn vẫn đang hướng về cô nàng.
“Anh thấy em đánh hay chứ!” Tiểu Tiểu cười nói.
Nghiệt Sinh xoa đầu khen nàng: “Hay lắm.” Thực ra trong lòng của hắn đang thật muốn khóc, hắn lấy tư cách gì mà khen nàng đây? Với lại hắn có biết nàng đã làm quái gì đâu?
Cuộc giao đấu kết thúc, mọi người đều giải tán, nhưng lời bàn tán về Tiểu Tiểu cứ thế ngày càng nhiều.
Diễm Hằng tỉnh lại, vội chữa cháy rằng bản thân cố ý nhường một cô nhóc.
Đến tối, Phạm Nghiệt Sinh đi tìm Đà Thị.
“Cảm giác áp bức từ v·ũ k·hí?”
“Vâng ạ, con thật sự không biết đó là gì?”
“Một kiếm trảm đại sơn, thực tâm trống trải g·iết lên trời.”
Nghiệt Sinh không hiểu lắm, mặt ngơ ngơ.
Đà Thị nói tiếp: “Vũ khí trên đời có vô vàn loại và nó được tạo ra là để g·iết người và c·hiến t·ranh, qua năm tháng đằng đẵng, v·ũ k·hí đã hình thành nên một loại quy tắc cho chính bản thân nó.”
“Quy tắc?” Nghiệt Sinh không hiểu nói.
“Thế giới được hình thành bởi vô vàn các loại quy tắc tác động vào nhau, việc vận dụng quy tắc của thế giới là chuyện không thể nào trừ một loại quy tắc.”
“Đó chính là quy tắc của v·ũ k·hí.” Nghiệt Sinh ngộ ra đôi điều.
“Đúng, quy tắc của v·ũ k·hí chính là thứ duy nhất mà con người có thể tiếp cận và sử dụng thông qua nhiều mức độ.”
“Vậy có bao nhiêu mức độ vậy ạ?”
Nghiệt Sinh lắng nghe từng chữ mà Đà Thị giảng giải, cuối cùng hắn đã đúc kết lại được rằng nếu v·ũ k·hí là kiếm thì các mức độ là kiếm khí, kiếm ý, kiếm hình, về sau còn nữa Đà Thị bảo hắn không cần biết, tương tự các v·ũ k·hí khác cũng vậy, nếu là đao thì là đao khí, đao ý, đao hình… Thứ mà Lý Thật Dạ dùng trong trận đấu với Lục Linh ban ngày chỉ là tiệm cận kiếm khí chứ không phải là kiếm khí chân chính.
Nghiệt Sinh tỏ ý muốn học thì Đà Thị đáp: “Vậy ngươi đã chọn được món v·ũ k·hí nào cho riêng mình chưa?”
“Vũ khí cho riêng mình là sao ạ?”
“Muốn cảm ngộ ra chân ý của v·ũ k·hí thì đầu tiên là phải biết bản thân mình phù hợp với món v·ũ k·hí nào hay thậm chí là phải có tình yêu.”
Nghiệt Sinh một tay gãi đầu, một tay triệu hồi ra Tiểu Găm.
“Từ đó chưa bao giờ có ai luyện dao găm cả.”
Nghiệt Sinh cũng sớm biết điều này.
Tối đó hắn bắt đầu nằm suy nghĩ.
Kiếm thì là một món v·ũ k·hí đa dụng, dễ tiếp cận nhất và quan trọng là rất ngầu. Thử nghĩ một tay cầm kiếm chém g·iết tướng c·ướp để cứu mỹ nhân thôi cũng đủ làm hắn cười hí hí.
Thương hay kích giống như Lục Linh và Lục Hồi dùng thì hắn cảm thấy không phù hợp lắm, những thứ quá rườm rà không phù hợp với tính cách và sở thích của hắn.
“Đao như của Bùi Lăng ư?” Nghiệt Sinh nhớ lại lúc bản thân bị đao ý của đối phương hù dọa.
Lát sau hắn lại cầm thanh dao găm của mình lên rồi ngắm nghía.
Lục Quang bất ngờ biến lớn, Nghiệt Sinh đưa tay đẩy nó ra ngoài bởi hắn biết nó muốn gì.
“Mẹ nhà ngươi, ngươi đã ở đây mấy hôm tại sao vẫn chưa giúp ta tìm đồ.”
“Ý ngươi là ngọn lửa đó hả.”
“Mẹ vậy mà ngươi còn hỏi! ngươi phải giúp ta tìm thấy nó.”
“Ta cũng có dò xét, nhưng Thượng Hoài tông to như vậy, nhiều người như vậy ta biết tìm ở đâu?”
“Ngọn lửa của ta quý giá, ắt hẳn sẽ để chung với những bảo vật, ngươi cứ tìm kiếm xem sao? Ngươi không tìm thì làm sao biết không có.”
Thế là đêm hôm đó Nghiệt Sinh lại phải nghe mấy lời lải nhải của Lục Quang, từ chửi rủa, cầu xin rồi giả lạnh lùng. Nghiệt Sinh mới công nhận nó còn đổi mặt nhanh hơn cả hắn.
Chỉ có Đà Thị là khó chịu, bà phải âm thầm tạo một lớp kết giới để không ai phát hiện ra Lục Quang.
Ngày hôm sau, xung quanh võ đài đã tấp nập đệ tử.
Hiển nhiên mở màn lúc nào cũng là những bài phát biểu dài lê thê.
Trận thứ tư sẽ là giữa Nguyễn Chiến, người khiến cho cả Nhất Nam tông bất ngờ bởi y quả thật chẳng có vì đặc biệt và được xem như đệ tử cấp trung bình thường.
Còn đối thủ bên Thượng Hoài tông là một nữ nhân tên Thị Hành, nàng ta mang gương mặt xấu xí, dáng người thô kệch, bắp tay còn to hơn cả đàn ông bình thường.
“Nguyễn Chiến, Nhất Nam tông.”
“Thị Hành, Thượng Hoài tông.”
Cả hai lao vào chiến đấu với nhau.
Vũ khí của cả hai đều là thanh kiếm, chỉ khác biệt kiếm của Thị Hành là một thanh đại cự kiếm, to phải gấp đôi kiếm của Nguyễn Chiến.
Trận chiến diễn ra khá kịch liệt, cả hai dùng kiếm pháp của bản thân đánh nhau đến tận hơn ba mươi phút làm cho những đệ tử xem bên dưới cũng tạm gác qua mọi thứ mà tập trung xem.
“Không ngờ Nguyễn Chiến sư huynh lại lợi hại như vậy.”
“Ta cũng không ngờ đấy.”
Trận chiến trôi qua thêm vài phút, lúc này trên người cả hai đều đã chằng chịt v·ết t·hương, máu tuôn rơi khắp nơi trên sàn đấu.
Ngân Hoa tỏ ý muốn dừng trận đấu nhưng Từ Phong lại lắc đầu nói: “Nên để cho bọn nó cứng cáp hơn.”
Ngân Hoa không đồng tình liền giao tiếp với Nhất Nguyên, nhưng câu trả lời vẫn là không.
Lúc này bỗng có biến cố, giữa hai đòn kiếm dồn sức, Nguyễn Chiến lại bất ngờ chợt té.
Ngân Hoa lúc này động chân muốn xông tới, nhưng Từ Phong bên kia cũng vậy, cả hai v·a c·hạm vào nhau tạo nên chấn động lớn.
Các đệ tử lùi về sau, nhiều người ôm miệng, bởi kiếm của Diễm Hằng đang xuyên qua phần ngực trái của Nguyễn Chiến, máu chảy không ngừng.
“Ngươi…” Ngân Hoa liếc nói với Từ Phong rồi chạy lại xem xét tình hình.
Từ Phong cười nhẹ rồi cũng theo sau.