Cả đám đệ tử phía dưới bàn ra tán vào, Diễm Hằng buông kiếm xuống, cả người run rẩy, đòn vừa rồi nàng quả thật tung hết sức nhưng thực sự không ngờ là Nguyễn Chiến lại bất ngờ hụt hơi.
Ngân Hoa tích cực xem xét, Từ Phong bên cạnh, lát sau các đệ tử đều bị ép buộc giản tán, trận đấu của Nghiệt Sinh cũng dời lại vào ngày mai.
Nghiệt Sinh quay về phòng, hắn ngồi xuống xếp bằng ổn định thân thể ở trạng thái tốt nhất, tối nay sẽ có cuộc hẹn của hắn và Lâm Phàm, một trận chiến sống c·hết giải quyết mâu thuẫn của hai người là không thể nào tránh khỏi, còn Nguyễn Chiến gì đó hắn thật không có quen biết mấy.
Rất nhanh, buổi tối đã đến, Nghiệt Sinh sửa soạn lại trang phục, con dao găm dắt ngang bên lưng.
Khi nãy hắn nhận được một thông tin từ Lục Quang, rằng Nguyễn Chiến không hề c·hết, nhưng chuyện đó thì chẳng liên quan quái gì đến hắn, người ta mưu kế gì thì kệ người ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn là được.
Nghiệt Sinh từng bước chân di chuyển, hắn cẩn thận quan sát và phát hiện không hề có ai đi sau.
Nhìn thấy Lâm Phàm phía trước, Nghiệt Sinh bước chân chậm lại, hắn quan sát kỹ phía trước để xem có gì bất trắc như cạm bẫy hay nhiều người mai phục không?
Và những gì hắn phát hiện chỉ là bên cạnh Lâm Phàm có một đệ tử khác.
“Đừng cẩn thận như vậy! Đây chỉ là đệ tử mới, tu vi vẫn chưa đến Hạt Nguyên cảnh.” Lâm Phàm mở miệng nói.
Nghiệt Sinh thấy đúng như những gì gã nói thì bước chân nhanh hơn.
Cả hai đối mặt với nhau, ánh mắt của như thể rất muốn g·iết c·hết đối phương.
Đối với Lâm Phàm, Nghiệt Sinh là kẻ thù g·iết cha y.
Đối với Nghiệt Sinh, Lâm Phàm là kẻ tận tay g·iết sư huynh đồng môn của hắn.
“Tránh ra.” Lâm Phàm lạnh giọng nói, tên đệ tử bên cạnh liền vội vàng lui về sau.
“Mọi hận thù cứ kết thúc trong ngày hôm nay đi.” Nghiệt Sinh nói xong thi triển Hỏa Thể Hóa Pháp và Mộc Sinh Hoàn Pháp, toàn thân của hắn phát ra ánh sáng vàng nhạt, sức nóng tỏa ra, trên người không ngừng bóc ra luồng khí.
Lâm Phàm một mặt khinh thường, trên người gã lúc này phát ra ánh sáng màu xanh, hơi lạnh không ngừng tỏa ra.
Nghiệt Sinh nhướng mày, bởi hắn cảm giác cách thi triển của Lâm Phàm tương tự với Hỏa Thể Hóa Pháp của hắn.
“Đừng ngạc nhiên như thế, đây đúng là Thủy Thể Hóa Pháp được cải biên từ Hỏa Thể Hóa Pháp mà ta lần trước lấy được trên người của ngươi.”
“Hóa ra là bản sao chép sao? Hèn chi ta lại cảm thấy có mùi t·rộm c·ắp từ chiêu này của ngươi.”
“Muốn biết là bản sao hay là bản cao cấp hơn thì cứ thử mà xem.”
Lâm Phàm lao đến, Nghiệt Sinh cũng thế.
(“Sa suuuu Sinhhhhh.”
“Na ruuuu Phàmmmm.”) Đùa thôi nha mọi người, kkk.
Cả hai lao đến trực tiếp đấm đối đấm, Nghiệt Sinh với sức mạnh thân thể vượt trội nhưng không thể nào ngờ Lâm Phàm lại đang cân sức với hắn.
Đấm đầu tiên bị thu về, cả hai trực tiếp cận chiến với nhau.
Những đòn thế của Lâm Phàm đều cực kỳ đẹp mắt, chuẩn chỉ từ từng bước một, còn của Nghiệt Sinh thì không theo một quy luật nào, sẵn sàng ra những đòn được xem là xấu xí.
Cả hai giằng co được một lúc thì Lâm Phàm lùi lại một bước.
Lúc này trên người của gã xuất hiện một màn nước bao bọc, mà nước ấy có thể vươn dài ra giống như những sợi tua bạch tuộc rồi t·ấn c·ông lấy Nghiệt Sinh.
“Dạ Thức Thú, nộ.” Nghiệt Sinh gầm lên, khí thế của hung thú bao trùm vào thân thể hắn, lần này hình dáng của con hung thú đã có thể nhìn rõ hơn đôi chút, nhưng để nhìn rõ đặc điểm ra sao thì vẫn chưa đủ.
Nghiệt Sinh một đấm liền quét sạch những sợi tua nước kia, hắn bừng bừng khí thế tiến tới, một đấm đã xuất ra.
Lâm Phàm lùi lại, lúc này một sợi tua nước bất ngờ cuốn lấy người đệ tử đang đứng gần cạnh kia kéo trực tiếp vào trước mặt gã.
Nghiệt Sinh không thu hồi đấm kịp, mắt trợn tròn, nắm đấm dính thẳng vào người của y.
Nắm đấm với lực lượng Dạ Thú Thức cùng Hỏa Thể Hóa Pháp khiến cho đệ tử còn chưa lên Hạt Nguyên cảnh ấy vỡ nát thân thể, xương sườn toàn bộ vỡ vụn, rất nhanh y không còn hơi thở.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Nghiệt Sinh hét lên.
“Haha, ta cần lý do để g·iết ngươi, sư phụ của ta nói một câu rất hay, cho dù là trả thù hay đơn giản là thú vui g·iết người nhất định phải có lý do hợp lý để cho người khác chấp nhận thuần phục.”
Nghiệt Sinh càng thêm giận dữ, nhưng lúc này tâm thế của hắn không ổn, hắn vừa mới một đấm g·iết c·hết một người, nguyên lực lúc này vận chuyển không đều, quan trọng nhất là Dạ Thú Thức liên quan trực tiếp đến ý chí liền bị mất đi.
“Lâm Phàm, ngươi nãy giờ chỉ tưởng rằng mỗi bản thân ngươi có chuẩn bị sao? Nhìn về sau lưng đi.” Nghiệt Sinh ngưng trọng nói.
Lập tức Lâm Phàm liền quay đầu về sau, nhưng rõ ràng chẳng có chút gì cả, đến lúc gã nhìn lại thì Nghiệt Sinh đã chạy đi một đoạn.
“Vô sỉ.” Lâm Phàm lập tức đuổi theo, hiện tại đã có chứng cứ rõ ràng việc Nghiệt Sinh g·iết đệ tử của Thượng Hoài tông, gã đã có thể tùy tiện t·ấn c·ông mà không phải e ngại sự giận dữ của Nhất Nam tông về sau.
Nghiệt Sinh cố gắng chạy thật nhanh, Lâm Phàm phía sau đã khuất bóng, nhưng hiện tại hắn không còn chỗ chạy, đi tìm mọi người của Nhất Nam tông cũng vô dụng, Lâm Phàm đã cố tình gài tội hắn nên chạy đến đó cũng chỉ sống được thêm một chút.
Nghiệt Sinh thầm mắng không biết từ bao giờ Lâm Phàm lại trở nên thâm độc như vậy.
Còn Lâm Phàm thì trong lòng cũng đang hoài nghi tại sao Nghiệt Sinh lại trở nên vô sỉ như thế?
Trữ Dục đang ngồi ăn lẩu chó với một chén mắm tôm thì át xì một cái.
“Đà Thị.” Nghiệt Sinh thầm nói, đây là cơ hội sống còn duy nhất của hắn.
Nhưng đúng lúc này, Lục Quang lên tiếng: “Chạy về hướng đông bắc, ta cam đoan nơi đó an toàn.”
Nghiệt Sinh nhướng mày, nhưng hắn cuối cùng cũng quyết định nghe lấy Lục Quang một lần.
Lâm Phàm tốc độ không nhanh bằng Nghiệt Sinh nên đã mất dấu, gã mặt giận dữ, nhưng rất nhanh bình thản lại rồi quay về chỗ cái xác.
Đi về hướng đông bắc theo lời của Lục Quang, Nghiệt Sinh mới thấy một căn nhà lớn xây theo kiểu mái nghiêng, nơi đây tối tăm u ám.
Chưa kịp bước vào thì Lục Quang đã cười khặc khặc rồi hóa to phóng vào bên trong.
Nghiệt Sinh chưa hiểu chuyện gì mà chỉ chạy vào theo.
Mã bà nó! Hóa ra là một cái nhà xác.
Lục Quang chỉ mất hai phút đã hấp thu hơn mười cái xác ở nơi này.
Nghiệt Sinh lúc này kéo Lục Quang lại liên hồi nện gối.
“Ngươi nói đây là đường lui!”
“Cái gì? Cái gì cơ? Ta là lồng đèn! Ta không có tai! Ta bị điếc.” Lục Quang xàm xí, giọng điệu trơ trẽn.
Nghiệt Sinh lúc này chú ý rồi mới hỏi: “Tại sao còn một cái xác mà ngươi không xử nốt? Chê nó thúi à.”
“Gã nằm đó chính là đồng môn của ngươi đó.”
“Hả.” Nghiệt Sinh nghe vậy liền đi đến mở tấm chiếu lên, ở bên cạnh là một nải chuối xanh, mà người nằm ở đây không ai khác chính là Nguyễn Chiến.
Nghiệt Sinh lấy tay sờ nắn, hoàn toàn không cảm nhận được hơi ấm sự sống, nhưng vẫn có chút quái lạ.
Vì đ·ã c·hết được lâu như vậy nhưng mùi trên cơ thể vẫn rất bình thường.
Nghiệt Sinh quyết định sờ thi, xem trên người của y có gì quý giá còn sót lại không thì bỗng y bật cười ha hả rồi nhảy bật xuống giường.