Hai người, một chó cứ vậy cùng nhau đi đường với nhau, chớp mắt một chút đã qua bảy ngày.
“Thành công rồi, anh ơi, nhìn đi nè.” Trên bàn tay trái của Liên Ngọc lúc này là một luồng khí lạnh không ngừng tỏa ra, rõ ràng nàng hiện tại đã là Vận Giới cảnh.
Liên Ngọc vừa vui mừng lại chợt ủ rũ: “Có phải bé quá vô dụng không? Anh chỉ mất ba ngày còn bé thì phải hơn bảy ngày nay.”
Phạm Nghiệt Sinh quyết định không trả lời cho câu hỏi đầy tính đau lòng này.
Cuối cùng sau thời gian ăn rừng ở suối, hắn cùng Liên Ngọc đã đi được ra đến bên ngoài, đáng ra chỉ có hai ngày đi đường nhưng cả hai bằng cách nào đó đã kéo dài đến bảy ngày.
Cả hai nhanh chân tìm được một quán trà nhỏ đặt ven đường mòn vắng.
Phạm Nghiệt Sinh cùng Liên Ngọc ngồi xuống nghĩ chân.
“Xin hỏi chủ quán đường đến Thái Tinh môn như thế nào?” Phạm Nghiệt Sinh hỏi.
“Các ngươi đi đến Thái Tinh môn làm gì?”
“Chúng ta muốn đi đến để tu luyện.”
Chủ quán lúc này đặt mông xuống cạnh của cả hai, ánh mắt nhìn kỹ từng người một.
Lúc đầu nhìn kỹ mặt của Phạm Nghiệt Sinh thì y lắc đầu buồn chán. Nhưng đến khi nhìn kỹ Liên Ngọc thì lại hào hứng lên hẳn.
Phạm Nghiệt Sinh giật giật một bên môi, hắn thấy có mùi bị khinh miệt.
“Thái Tinh môn hiện tại đã không còn khảo hạch.”
Câu nói khiến cho Nghiệt Sinh có chút thất vọng, địa điểm này là cơ hội để hắn có thể tu luyện và có cách tìm ông nội của mình.
“Nhưng ta có thể giới thiệu cho các ngươi một nơi không hề kém gì Thái Tinh môn nếu không muốn nói còn vượt trội hơn.”
“Là nơi nào?” Phạm Nghiệt Sinh hỏi đến, Liên Ngọc một bên vẫn đang thưởng thức bánh bột lọc, một loại bánh trong suốt thấy được con tép nhỏ bên trong.
Bỗng tên chủ quán đứng lên, giọng hừng hực khí thế: “Bạn đang lo lắng vì không tìm được môn phái tu luyện phù hợp? Bạn đang lo vì không biết tu luyện có khó khăn không? Hãy đến Chân Tinh môn, tu luyện sẽ dễ như nấu cháu, nơi bạn sẽ phát triển cả thực lực và tâm hồn.”
Phạm Nghiệt Sinh khuôn mặt có chút sượng, hắn cảm giác những thứ này có chút gì đó gọi là lừa người, nhưng có vẻ như đây là con đường duy nhất.
“Liên Ngọc, chúng ta sẽ thử đi đến Chân Tinh môn chứ?”
“Được thôi, anh đi đâu thì bé đi đấy.”
Phạm Nghiệt Sinh ăn thêm chút đồ ăn rồi cùng nhau rời đi, nhưng chuyến đi lúc này lại tăng thêm một nhân số.
“Chủ quán, ông thật sự sẽ đưa chúng ta đến tận nơi?”
“Đúng vậy, ta lo lắng các ngươi tuổi còn nhỏ sẽ lạc đường.”
“Nhưng ông không cần phải đốt bỏ quán như thế chứ?” Phạm Nghiệt Sinh nói xong quay đầu nhìn lại, ngọn lửa phừng phực đã t·hiêu r·ụi cả quán trà.
“Không cần lo lắng, đã đến lúc ta nghỉ hưu rồi.”
Ba người, một chó cứ vậy cùng nhau lên đường, nhờ có ông chủ quán trà mà đường đi rất thuận lợi, hơn nữa lối mòn này cũng không hề có c·ướp hay người dân nào khác sinh sống, khó khăn lắm mới gặp được một vài người qua đường.
Thời gian đi đường cứ thế kéo dài đến hơn một ngày. Nghiệt Sinh thủ sẵn trong lòng nếu Chân Tinh môn không ổn thì cùng lắm đi chỗ khác.
“Sao lại dừng thế?”
“Đến rồi.”
“Hả?” Phạm Tinh ngơ ngác trả lời, hắn nuốt nước miếng một cái, bởi vì xung quanh nơi này chỉ có một cánh cổng hoang tàn còn một bên cửa, xét về độ cũ kỹ thậm chí ngang hàng với cái miếu khi xưa hắn ở.
Nhìn thấy nét mặt khó coi của Nghiệt Sinh, lão chủ quán trà hiển nhiên biết hắn đang muốn hỏi gì.
“Đúng vậy, đây chính là Chân Tinh môn.”
Phạm Nghiệt Sinh đang muốn dẫn Liên Ngọc rời khỏi chỗ này thì bỗng lão hét lớn: “Ta mang đệ tử đến đây.”
Vừa dứt câu được vài giây, từ bên trong tông môn xuất hiện ra ba người thanh niên ăn mặc rách rưới, ngay cả thanh kiếm trên người cũng đã rỉ sét, nếu c·hém n·gười sẽ không phải c·hết vì mất máu mà là uốn ván, giống như câu nói đây không phải lỗi mà là tính năng.
Hai người thanh niên giao tiếp bằng mắt với lão chủ quán trà, hai người kẹp Phạm Nghiệt Sinh và Liên Ngọc đi thẳng vào tông môn.
Nghiệt Sinh muốn phản kháng nhưng không hề có sức lực, ngay cả nhúc nhích cũng không đủ sức, Liên Ngọc thì thấy hắn không làm gì nên cũng không có ý kiến.
Chỉ có mỗi con chó mực con phía sau là mãi sủa “gâu gâu”.
Phạm Nghiệt Sinh bất lực nhìn xuống phía dưới, lúc này hắn mới há hốc mồm, người thanh niên kia đang lấy một túi bạc lớn đưa cho lão bán trà.
Hắn có cảm giác đây không phải tông môn mà là ổ mua người.
“Không được, nhất định phải phản kháng.” Suy nghĩ nhảy lên trong đầu của Nghiệt Sinh, hắn muốn mở miệng nói Liên Ngọc vùng lên thì thanh niên đang kè hắn mới mở miệng nói chuyện: “Yên tâm, đừng bao giờ khinh thường người khác, ngươi cứ đi vào Chân Tinh môn chúng ta, nếu hối hận sẽ có rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Câu nói trên làm nhẹ lòng của Nghiệt Sinh lại, hắn quyết định đến đâu thì đến.
Nhưng dường như những quyết định của hắn sai càng thêm sai.
“Ngươi chính là thánh truyền đệ tử của chúng ta.” Một tên lão sư chỉ tầm ba mươi chỉ tay vào người của Nghiệt Sinh rồi dõng dạc tuyên bố.
Phía dưới nền sân đất, có được hai mươi người đang vỗ tay nồng nhiệt hết mức, trong đó hiển nhiên có Liên Ngọc.
Phạm Nghiệt Sinh không thể vui vẻ mấy, nét mặt của hắn đang viết lên chữ “thất vọng” trên đấy, cái chức thánh truyền đệ tử này chính là dùng ba viên linh thạch của hắn đổi lấy, vừa vào được mấy phút thì hắn đã bị lục soát hết toàn thân.
Buổi lễ tuyên bố thánh truyền đệ tử diễn ra hết sức nhanh chóng, Phạm Nghiệt Sinh được đưa đến một căn nhà mái lá nhỏ chỉ gồm một cái giường ngủ và một tủ để đồ, đây chính là đặc cách của thánh truyền đệ tử khi mà hơn mười đệ tử nam còn lại phải ở chung trong một cái nhà mái lá lớn hơn đôi chút.
Liên Ngọc cũng được bố trí tương tự ngay bên cạnh Phạm Nghiệt Sinh.
Kiến trúc nơi này đơn sơ đến mức không thể nào đơn sơ hơn, Nghiệt Sinh nằm trên giường làm bằng tre của mình quyết tâm cực độ, hắn sẽ lấy lại ba khối linh thạch rồi trốn đi cùng với Liên Ngọc, hắn quyết không để tương lai của mình bị c·hôn v·ùi nơi này.
Chân Tinh môn có được mười sáu đệ tử nếu tính cả Phạm Nghiệt Sinh và Liên Ngọc, một vị tông chủ cũng chính là người truyền chức vị cho Nghiệt Sinh, một bà lão tóc bạc phơ chuyên phụ trách nấu ăn, một vị trưởng lão là nữ với lối ăn mặc phóng khoáng cực độ khi chỗ cần che lại không che, chỗ không cần che thì cũng không che. Đáng tiếc dáng dấp của nàng lại không phân biệt trước sau, khuôn mặt cũng chỉ ở mức tầm trung.
Nói là làm, Phạm Nghiệt Sinh tranh thủ đến buổi tối trong chính ngày hôm đó, hắn lẻn đi vào căn phòng của tông chủ, cửa ở đây chỉ được khóa bằng một thanh gỗ đặt ngang.
Phạm Nghiệt Sinh nhẹ nhàng mở cửa ra, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của tông chủ, thời gian trước nỗi thất vọng cùng giận dữ đã che mờ mắt hắn.
Tông chủ da dẻ đen nhẹm, khoác trên người là bộ áo dài đen, mùi hôi của ông ấy phủ khắp căn phòng này, Nghiệt Sinh cam đoan khẳng định ông đã một tuần chưa tắm hay thậm chí là hơn.
Bắt đầu vào chủ đề chính, hắn tiến đến căn tủ đầu tiên rồi nhẹ nhàng lục lọi, bỗng hắn làm rớt một chiếc lược xuống đất.
Tiếng động phát ra làm Phạm Nghiệt Sinh hoảng hốt nhìn về phía giường.
Tông chủ dưới tiếng động xoay lưng lại về bên phải, lúc này Phạm Nghiệt Sinh mới phát hiện bên góc tường của y là một chiếc hộp gỗ cũ, cất giữ bên người như vậy chắc chắn là linh thạch của hắn.
Nghiệt Sinh chậm rãi nép sang một bên rồi cúi người từ từ đến chiếc hộp.