“Bà nó! Ngươi hù người sao?” Nghiệt Sinh giật mình quát.
“Bà nó! Ngươi sao lại dê ta?”
Nghiệt Sinh đang muốn mắng thêm vài câu thì y đưa tay lên miệng “suỵt.”
“Ngươi không muốn c·hết thì im lặng một chút.”
“Được rồi, nhưng ngươi phải kể cho ta tại sao ngươi lại giả c·hết? Nếu không ta sẽ hét lên.” Nghiệt Sinh thì thầm nói, hắn tất nhiên chỉ là hù người, bản thân hắn cũng đang mang t·rọng t·ội.
Nguyễn Chiến không còn cách nào khác đành kể hết mọi chuyện, y vẫn lấp liếm một chút nhưng không qua được ánh mắt của Nghiệt Sinh, chỉ cần mặt có chút giả hoặc câu chuyện có chút nghịch lý thì hắn sẽ bắt bài ngay.
Đây là thành quả sau một năm viết ra Vô Sỉ kinh.
Cuối cùng Nghiệt Sinh biết được rằng Nguyễn Chiến là theo lệnh của các cao tầng đến đây để trộm một món đồ.
“Một ngọn lửa màu tím ư?”
“Đúng, đó là nhiệm vụ tông chủ và các cao tầng giao cho ta, ngọn lửa đó nghe đồn có khả năng làm ảnh hưởng tu vi của người khác, cực kỳ lợi hại, mà ta đã được cấp một viên Đọa Hồn đan nên có thể giả c·hết như vậy.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn xem như đã hiểu được diễn biến câu chuyện.
Lát sau, Nghiệt Sinh đi theo bước chân của Nguyễn Chiến, cả hai đang từng bước vòng qua một con đường mòn nhỏ tối.
Lục Quang từ nãy đến giờ nhắc đi nhắc lại rằng ngọn lửa màu tím đó cũng chính là thứ đồ của nó nên bắt Nghiệt Sinh phải đi theo.
Mà Nguyễn Chiến mặc dù dùng rất nhiều từ nặng lời hay thậm chí là đem sự tồn vong của tông môn ra nói, nhưng đổi lại Nghiệt Sinh vẫn đưa ra cái mặt lì ngu ngơ, hết cách y cũng phải cam chịu để hắn đi theo.
Rất nhanh, cả nhóm tiếp cận được một kiến trúc chỉ to khoảng bằng một căn phòng được xây dựng theo hình thức một nửa dưới đất một nửa bên trên, lối vào là một cánh cửa với những bậc thang hướng xuống, xung quanh nó là một kết giới bao quanh.
“Kỳ lạ, nơi để báu vật của Thượng Hoài tông tại sao lại không có người canh gác?” Nghiệt Sinh quan sát rồi hỏi.
“Đây không phải bảo khố của Thượng Hoài tông mà chỉ là nơi cất giấu bí mật ngọn lửa đó nên sẽ không để quá nhiều người biết.”
“Vậy kết giới này làm sao chúng ta có thể vào được?”
“Tất nhiên ta có chuẩn bị.”
Nguyễn Chiến nói xong từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một món pháp bảo hình thù như một nụ hoa sắp nở, mang màu bạc tối.
“Đây là gì?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Thứ có thể cho chúng ta thời gian.”
Nguyễn Chiến đưa món pháp bảo chạm vào kết giới, rất nhanh nó nở ra thành bốn cánh rồi bám vào kết giới, một lỗ trống bằng nửa người bình thường cứ thế được mở ra.
“Nhanh.” Nguyễn Chiến nhảy vào trước, Nghiệt Sinh cũng nhảy vào theo.
Món pháp bảo ấy được thu hồi an toàn.
Cả hai từng bước chân nhẹ nhàng đi xuống.
Lục Quang từ nãy đến giờ luôn run rẩy, món đồ mà nó mất đang rất gần rồi, nếu vậy thì nó sẽ trở lại, một món pháp bảo khiến cho người khác thèm muốn và kính bái.
Nhưng nó vẫn có chút bất an là khi lấy lại được ngọn lửa thì có thể phá vỡ được ấn chú mà Trữ Dục đặt hay không, bởi ấn chú đặt vào lúc mà nó đang yếu như này nên đã ghim rất sâu vào trong.
Rất nhanh, Nguyễn Chiến và Nghiệt Sinh đã bước vào đến bên trong, không gian nơi này được thắp sáng bởi một ngọn lửa màu tím ở trung tâm khu vực, xung quanh được dựng lên bởi những tảng đá khối đã cũ nát.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, lần này Thái Tinh môn chúng ta sẽ vượt mặt Thượng Hoài tông.” Nguyễn Chiến nhảy dựng lên, ngọn lửa được bọc bởi một khối cầu trong suốt, năng lượng phát ra không quá lớn nên Nguyễn Chiến đã có thể thu hồi được nó vào nhẫn trữ vật.
Nghiệt Sinh cảm thấy quái lạ, hắn né ra khỏi tầm mắt của Nguyễn Chiến rồi mới dò hỏi Lục Quang.
“Đó không phải thứ ngươi tìm.”
“Con bà nó ngươi đừng nói nữa, thứ rác rưởi đó tại sao là thứ ta tìm được.”
Nghiệt Sinh cảm thấy quái lạ nhưng không nói gì, bởi hắn cho rằng Nguyễn Chiến sẽ rất có thể biết đường rời khỏi nơi này, nếu ngọn lửa đó cũng không phải thứ Lục Quang cần tìm thì lại càng không có gì trở ngại nữa.
Hắn lúc đầu còn tính c·ướp đồ.
Cũng trong lúc này, người của Nhất Nam tông và Thượng Hoài tông đang có mặt cùng nhau, bởi Lâm Phàm đang ôm cái xác của đệ tử mới đó gào khóc trước nơi tá túc của các đệ tử Nhất Nam tông.
“Nhất Nguyên trưởng lão, chuyện này ông nhất định phải cho ta một câu trả lời?” Kỳ Long Hà lạnh giọng nói.
Một đệ tử c·hết tuy không quá phức tạp, nhưng dấu vết c·hết đi chính là do đệ tử của Nhất Nam tông gây ra.
Ngân Hoa theo lời của Nhất Nguyên kiểm tra cái xác, quả thật đòn thế gây ra có vướng lại nguyên lực của Nghiệt Sinh.
Còn vì sao biết được là nguyên lực của Nghiệt Sinh thì chính là trận chiến giữa hắn và Lục Hồi khi xưa.
“Ta thay mặt Nhất Nam tông tuyên bố từ nay Nghiệt Sinh bị trục xuất khỏi tông môn, đồng thời nếu đệ tử nào truy được, sống thưởng trăm linh thạch, c·hết thưởng năm mươi linh thạch.” Nhất Nguyên dõng dạc tuyên bố.
Lâm Phàm đang ôm xác, mặt ngoài gào khóc, bên trong mỉm cười.
Cho dù Nghiệt Sinh chạy thoát thì hắn cũng không còn nơi để trở về, mà khả năng hắn chạy thoát rất là thấp.
Thế là tiếp đấy, một số lớn đệ tử của Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông lùng sục khắp nơi để tìm kiếm Phạm Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh và Nguyễn Chiến vừa trốn vừa chạy, nhiều người lùng sục khiến cho bọn chúng tạm thời không thể rời đi, hiện tại cả hai đang trốn trong một nhà kho toàn là củi khô.
“Mẹ nó! Tại sao lại nhiều người như vậy chứ? Khả năng cao là chúng ta bị phát hiện rồi.” Nguyễn Chiến tự hỏi rồi tự trả lời.
Nghiệt Sinh cũng hoảng, khả năng còn lại chính là Lâm Phàm đã tố giác hắn.
Cả hai cứ nằm đấy nhưng không hề biết rằng ở trong phòng tông chủ Kỳ Long Hà lúc này đang có hai nhân vật đang nói chuyện.
“Bọn chúng đang ở phòng củi sao?” Nhất Nguyên nói.
“Cả hai đi chung với nhau nên không thể ra tay được.” Kỳ Long Hà đáp.
“Ngươi tại sao lại nhắm vào Nghiệt Sinh? Thỏa thuận của hai ta đâu hề có chuyện này.” Nhất Nguyên có chút tức giận.
“Ta tất có lý do của ta.”
Nhất Nguyên trầm lại, miệng nhấp lấy một ngụm trà, y có chút lo lắng về việc mối quan hệ của Nghiệt Sinh với người phụ nữ cường giả lần trước xuất hiện để dằn mặt khi bọn chúng có ý đồ với Tiểu Tiểu.
Bỗng tách trà trong tay của Nhất Nguyên bị bóp nát.
“Trưởng lão có chuyện gì sao?” Kỳ Long Hà khó hiểu nói, chỉ là một đệ tử thôi thì cần gì căng thẳng đến vậy.
Nhất Nguyên không đáp, y đã có câu trả lời của riêng mình, nếu không liều mạng thì cả đời này y sẽ chẳng thể nào hoàn thành tham vọng của mình.
Ba ngày đã trôi qua, Nghiệt Sinh và Nguyễn Chiến vẫn phải trốn ở phòng củi.
Cuộc giao đấu của hai tông cũng đã kết thúc, trận chiến của Nghiệt Sinh đã giao lại cho đệ tử khác, chỉ thêm một ngày nữa thì Nhất Nam tông sẽ rời khỏi đây.
Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng cho Nghiệt Sinh, nhưng cũng may Đà Thị đã trấn an nàng, nếu không nàng đã sớm liều c·hết khi mà Nhất Nguyên tuyên bố đuổi Nghiệt Sinh ra khỏi tông môn.
“Bà à, anh thực sự sẽ không sao chứ?”
“Hắn sẽ không sao, ta đảm bảo, nhưng con thì hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời đi.”
Vấn đề này Đà Thị đã đề cập nhiều lần, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt đượm buồn khi phải xa Nghiệt Sinh.
Đà Thị xoa đầu nàng rồi nói: “Đây cũng là tốt cho anh của con, cũng tốt cho chính con.”