Tối đấy, Nghiệt Sinh cùng Nguyễn Chiến rời khỏi phòng củi, cả hai hướng đến phía bắc, nơi đó có một mảnh rừng nhỏ để cung cấp tài nguyên cho Thượng Hoài tông, chỉ cần băng ra khỏi khu rừng đó liền có thể chạy thoát.
Nhìn thấy khu rừng, cả hai mừng rỡ nhưng lúc này một người mặc trang phục trưởng lão của Thượng Hoài tông xuất hiện đuổi theo.
“Chia ra chạy.” Nguyễn Chiến quát lên, giọng run sợ, trưởng lão xuất hiện thì chỉ có thể là một trong hai sống, mà khả năng khác là cả hai cùng c·hết.
Cả hai tách nhau ra mỗi người mỗi hướng, Nguyễn Chiến đi về phía Đông Nam, Nghiệt Sinh lại chạy về Tây Nam.
Tên trưởng lão đó thấy vậy không đuổi theo nữa mà đứng lại, trên môi lão nở nhẹ nụ cười.
Nghiệt Sinh chạy được một chút thì bắt gặp Lâm Phàm ở trước mặt, hắn dừng lại muốn quay lưng chạy về sau thì có bốn đệ tử khác đang đi đến.
“Lâm Phàm, nếu muốn thì ta và ngươi chiến cùng nhau một trận.”
Lâm Phàm đưa tay lên che miệng, hắn cười nhẹ rồi khuôn miệng từ từ hả ra, giọng cười thỏa mãn vang ra khắp khu rừng.
“Tại sao ta phải tay đôi với ngươi khi mà ta có đến tận bốn người hả? Nói lý do lại sao ta phải ngu ngốc như thế đi.” Lâm Phàm một mắt trợn lên sát ý, giọng lạnh tanh nói.
Nghiệt Sinh nhìn lại xung quanh, hắn lấy ra con dao găm của mình ra.
“Nếu vậy tao chỉ cần g·iết hết bọn mày là được.” Nghiệt Sinh rắn giọng, khí thế của hắn tăng vọt.
Hỏa Thể Hóa Pháp bừng lên.
“Dạ Thức thú, nộ.” Nghiệt Sinh rống to, lúc này sau lưng hắn hiện lên bóng mờ của một con hung thú rồi dung nhập vào thân thể hắn.
Hắn tức tốc lao lên về phía của một tên bên trái, nói thì nói thế nhưng hắn muốn g·iết một tên rồi nhanh nhất chạy khỏi vòng vây.
Nhưng lúc này bỗng nhiên Lâm Phàm lại xuất hiện chính giữa, một tay tóm lấy cánh tay đang cầm con dao găm của Nghiệt Sinh.
Từ trên người của gã xuất hiện mười tia nước lớn đánh tới.
“Nộ.” Nghiệt Sinh gào lên lần nữa, hung thú trên người của hắn gầm lên một tiếng.
Mắt, mũi, miệng của Nghiệt Sinh đều đang chảy máu, hắn đang gượng ép cơ thể.
Sức mạnh gia tăng, Nghiệt Sinh một đấm tạo ra uy lực kinh khủng đánh nát những tua nước kia, Lâm Phàm lùi lại thật nhanh nhưng tốc độ lúc này so với Nghiệt Sinh đã không là gì.
Nghiệt Sinh một tay giữ chặt gã lại, một tay dồn hết lực lượng, Lâm Phàm hoảng, gã tạo nên một lớp giáp bằng nước trước người.
Nắm đấm của Nghiệt Sinh chạm vào đánh bay Lâm Phàm hơn cả chục mét cho đến khi văng vào một hòn đá lớn.
Nghiệt Sinh muốn chạy nhưng bốn tên đệ tử kia đã đứng xung quanh của hắn.
“Muốn c·hết!” Nghiệt Sinh gào lên rồi tiến lên, lực lượng trên người bừng bừng, khí thế hùng mạnh làm cho cái tên đang đối đầu với Nghiệt Sinh run rẩy.
“Phốc.” Tên đó liền bị đ·ánh c·hết.
Ba tên khác đồng loạt xong lên, hai tên dùng kiếm, một tên dùng đao.
Nghiệt Sinh quay người lại.
“Dạ Thú thức, gầm.” Nghiệt Sinh mở miệng gầm lên, con hung thú phía trên người của hắn cũng thế, tiếng gầm vang như hàng ngàn con sư tử đồng thanh làm cho cả ba tên đệ tử đó b·ị đ·ánh văng rồi ôm đầu đau đớn, hai bên tai của bọn chúng đều b·ị đ·ánh thủng màng nhĩ.
Nghiệt Sinh quay người muốn bỏ chạy, nhưng lúc này hắn khuỵ xuống, sức mạnh trên thân thể đều bị tan mất.
Lâm Phàm từng bước từng bước khập khiễng đi đến, trên môi vẫn còn dính máu, miệng cười khặc khặc.
“Kaka, đánh hay lắm, g·iết một người của ta, đánh cả bốn bọn ta b·ị t·hương, thực sự đáng khen đấy bạn cũ à.”
Nghiệt Sinh dù ngã quỵ xuống nhưng tay vẫn còn nắm chặt con dao găm, hắn ngước mặt sát khí liếc lên nhìn.
Lâm Phàm đang ngồi xổm trước mặt, miệng vẫn cười toe toét.
Nghiệt Sinh không bỏ cuộc, nhưng hắn biết tình thế này như thế nào, chín trăm chín mươi chín phần đã xác định bản thân sẽ c·hết.
Chỉ đáng tiếc hắn vẫn chưa gặp được ông nội của mình, vẫn chưa thể trở thành cường giả khiến bao người ngước nhìn, vẫn chưa báo đáp ân tình của Đà Thị và Trữ Dục, vẫn chưa thể chăm sóc cho Tiểu Tiểu, vẫn chưa thể gặp lại Liên Ngọc.
Biết bao nhiêu khát khao của cuộc đời vẫn chưa hoàn thành, hắn tiếc, hắn ước gì bản thân thông minh hơn, ước gì bản thân mưu mẹo hơn.
Lâm Phàm từ từ đứng dậy, tay cầm chặt kiếm, giơ lên rồi chém thẳng xuống đầu của Nghiệt Sinh.
Khoảnh khắc chỉ vài giây nhưng lại chậm rãi trôi qua.
Bỗng lúc này một luồng sáng màu hồng xuất hiện, thanh kiếm vừa gần chạm đến thì Lâm Phàm liền b·ị đ·ánh bay văng vào một gốc cây gần đó.
Nghiệt Sinh ngước mắt lên nhìn, một nữ tử khoác trên mình bộ thanh y tuyệt dịu, nhan sắc của nàng đằm thắm như một cành lá liễu đung đưa trong gió.
Dù xa lạ nhưng không hiểu sao người này lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến lạ.
“Người đến là ai? Tại sao lại tham gia vào việc của Thượng Hoài tông chúng ta?” Kỳ Long Hà lúc này xuất hiện, khí tức của y bạo phát nên rất nhanh hầu hết cao tầng của Thượng Hoài tông đều chạy đến.
Chỉ có Nhất Nguyên là tránh thật xa, vội thu lại khí tức của bản thân, cầm chén trà trên tay đưa lên miệng nhưng chưa uống được giọt nào đã thu xuống, hắn biết đối phương là ai?
Liễu Thị hay Đà Thị xuất hiện.
Đối mặt với hơn mười cao tầng của Thượng Hoài tông, Liễu Thị vẫn nhẹ nhàng bước đến đưa chỗ của Nghiệt Sinh rồi đưa vào miệng hắn một viên đan dược.
Dược vừa vào trong người Nghiệt Sinh cảm nhận được một nguồn năng lượng quá khổng lồ, hắn kém chút bị bạo thể đến c·hết.
Cũng may Liễu Thị đưa tay đặt vào vai hắn, nguồn năng lượng khổng lồ ấy dịu lại, đi khắp thân thể của Nghiệt Sinh, những v·ết t·hương khép lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Xin lỗi, ta quên ngươi vô dụng.”
Nghiệt Sinh cảm nhận được sự dịu ngọt trong giọng nói, mà hình như câu chữ hơi mang tính sát thương thì phải?
“Ta hỏi các hạ là ai?” Kỳ Long Hà lạnh giọng quát.
Cả mười cao tầng ở đây đều là chiến lực mạnh nhất của Thượng Hoài tông, tất cả đều là Động Nguyên cảnh.
Một tên trưởng lão thấy đối phương khinh miệt liền đưa tay ra, nguyên lực vận chuyển, một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ được hình thành, mọi thứ xung quanh đều đang bị oanh tạc.
Lâm Phàm và các đệ tử khác theo lời truyền âm của các trưởng lão đều rời đi, hiển nhiên gã không cam tâm nhưng gã vẫn biết bản thân nên làm gì.
Cơn lốc xoáy trước tay của tên trưởng lão hướng đến, những cành cây bên cạnh đều bị thổi bay.
Nghiệt Sinh không nhìn thấy gì bởi cơn lốc quá mạnh, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, trong người không khỏi hoảng, hóa ra Động Nguyên cảnh chính là thế này, sức mạnh nguyên tố đã đủ để tạo nên một cơn t·hiên t·ai.
Nhưng lúc này lốc xoáy vừa đến gần thì lại bỗng biến mất, thay vào đó là một làn gió mát với những chiếc lá liễu phất phơi.
Nghiệt Sinh mở mắt, cơn gió thật mát mẻ và tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng của cây cối.
Tên trưởng lão kia và các cao tầng đều ngưng trọng.
Lúc này đến lượt Liễu Thị vươn tay lên.
Da gà của Kỳ Long Hà nổi lên, bản năng sống mấy trăm năm cảnh báo y rằng đang có nguy hiểm cực lớn.
“Tất cả dàn Thượng Hoài Thủ trận.” Y hét lên.
Các cao tầng thấy thế đứng sát lại vào nhau, mỗi người ấn một pháp quyết, rất nhanh, một vòng kết giới màu vàng xoay chuyển không ngừng được hình thành.
Nhưng cũng đúng lúc này, một cành lá liễu khổng lồ mọc ra trực tiếp giữa không trung phủ lấy bọn chúng.
“Tụ Nguyên cảnh.” Một tên trưởng lão giọng hoảng hốt nói.