Sắc mặt của Kỳ Long Hà và tất cả đều tái nhạt, sức mạnh của cành lá liễu khổng lồ đang quấn lấy bọn chúng thực sự quá kinh khủng.
Chỉ ít phút sau thì một vài tên đã không chịu đựng nổi mà nôn ra máu.
“Thái Thượng Trưởng lão, xin cầu cứu.” Kỳ Long Hà hết cách gào lên.
Vừa dứt câu, từ một nơi sâu thăm thẳm ở dưới Thượng Hoài tông, một khí tức trầm lão xuất hiện, khí tức ấy nối liền với một cái giếng khô từ lâu, rất nhanh từ miệng giếng xuất hiện một lão già với khuôn mặt trơ xương, mái tóc hói phần trên đỉnh đầu chỉ còn tóc ở xung quanh, ngũ quan của lão như một n·gười c·hết vừa mới sống lại.
“Các hạ là ai? Tại sao lại nhắm vào Thượng Hoài tông của ta.”
Người chưa đến nhưng giọng nói khàn đục đã vang lên tứ phía, các đệ tử Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông bị các trưởng lão khác trấn tông không cho đi ra ngoài, nhưng bọn chúng ở bên trong vẫn nhốn nháo và đồn đại đủ loại tình huống rằng nào là tông chủ n·goại t·ình bị đ·ánh g·hen rồi tông chủ thực ra là nữ cải nam trang đang bị chất vấn.
Tam sao thất bản, một câu chuyện thêu dệt sẽ trở thành sự thật khi mà ai cũng đồn về nó, với lại con người luôn có bản chất thích tin vào những điều tiêu cực, quái lạ.
Phút chốc Thái thượng trưởng lão đã có mặt, lão ta một tay ra nhưng những cành lá liễu vẫn cứ thế tồn tại, thấy thế lão đưa tay ho ho hai cái, một lần nữa đưa tay lên vẫn không được, lão lập tức đưa cả hai tay, khuôn mặt già nua đỏ hết cả lên, cuối cùng một ngụm máu dồn lên nhưng lão vẫn cố giữ bình tĩnh bên ngoài rồi nuốt luôn ngụm máu vào, chiêu thức của Liễu Thị cuối cùng bị một ngọn lửa đốt cháy.
Một tên trưởng lão trong đó thấy thế mừng rỡ nói: “Hừ, có thái thượng trưởng lão ở đây, thử coi ngươi còn hống hách như vậy không!”
Nhưng rất nhanh, một ngọn lửa xanh dương thiêu cháy lấy hắn, là thái thượng trưởng lão ra tay.
“Các ngươi câm hết miệng lại.” Lão nói xong rồi quay về chỗ của Liễu Thị cung kính nói: “Xin hỏi bọn ngu dốt này đã chọc giận gì đạo hữu vậy?”
Liễu Thị đứng trước mặt của Nghiệt Sinh, an nhiên nói: “Tên nhóc này là đệ tử của ta.”
Nghiệt Sinh giật mình, hắn đã có thể xác định trăm phần đây chính là Đà Thị, xưa Trữ Dục nói bà xinh đẹp tuyệt trần như một cành lá liễu mọc trên một ngọn núi xuyên trời, hóa ra đều là thật.
Kỳ Long Hà truyền âm sơ bộ sự việc xảy đến cho thái thượng trưởng lão kia biết.
Lão gật đầu, mặt vẫn già nua vô cảm, lão nói: “Vậy chúng ta có thể làm gì để đền bù cho đạo hữu và vị tiểu hữu tuấn tú kia?”
Nghiệt Sinh gật đầu, đúng là người có trải đời biết nói chuyện, từ tuấn tú kia dùng rất đúng.
Kỳ Long Hà và các trưởng lão khác không ngu, bọn chúng nghe cách nói chuyện hiển nhiên biết rằng cô nương xinh đẹp này cực kỳ mạnh và chiến lực mạnh nhất của bọn chúng tuy cũng là Tụ Nguyên cảnh nhưng không có khả năng đối đầu.
“Đồ đệ ta b·ị t·hương thì bên ngươi phải có n·gười c·hết.” Liễu Thị giọng không cảm xúc nói.
Kỳ Long Hà và đám người giật mình, lòng có chút hoảng, đặc biệt là Kỳ Long Hà.
Lúc này tên thái thượng trưởng lão nói “được” khiến Kỳ Long Hà như muốn đái ra khỏi quần.
Cái tên khi nãy nói bậy bị thiêu cháy kia càng bị thiêu c·háy d·ữ d·ội, ngọn lửa xanh bao trùm xâm nhập vào khắp thân thể khiến gã rất nhanh chỉ còn là một cái xác.
“Chủ nhân, lát nhất định phải lấy cái xác đó cho Tiểu Quang đấy nha.” Lục Quang nói nhỏ.
“Ngươi từ khi nào ngoan ngoãn như vậy?”
“Hì hì, ta sau này đều sẽ ngoan như vậy.”
Nghiệt Sinh hết nói nổi, chắc chắn là nó thấy hắn đang có cường giả bảo vệ nên mới xoay chuyển thái độ như thế.
“Xin hỏi đạo hữu như vậy đã được chưa?” Lão thái thượng chấp hai tay cúi người nói.
Liễu Thị vẫn không cảm xúc đáp: “Thêm một người nữa.”
Kỳ Long Hà lúc này giận muốn quát, quan trọng là gã sợ sẽ đến lượt gã do kế hoạch này đều một tay gã dựng ra để đào tạo đệ tử Lâm Phàm của mình.
Nhưng lão thái thượng đã truyền âm yêu cầu tất cả phải im lặng, kẻ nào lên tiếng sẽ phải c·hết.
Sau một vài phút, lại có một trưởng lão bị ngọn lửa xanh bao lấy thiêu đến thành một cái xác cháy.
Kỳ Long Hà thở phào ra một hơi.
Lão thái thượng lại chấp tay nói: “Như vậy đã được chưa đạo hữu?”
“Tạm được… à mà chưa.”
Tâm trạng của cả đám cao tầng Thượng Hoài tông vừa mới giãn ra một chút liền phải căng lại.
Nghiệt Sinh phía sau ngưỡng mộ, đây chính là sức mạnh và quyền uy của cường giả sao?
Nhưng hắn cũng cảm thấy hổ thẹn, bản thân quá phế vật nên giờ mới phải núp sau lưng người khác.
Vô Sỉ kinh của Nghiệt Sinh không chỉ nói về nội dung của mỗi vô sỉ, dù thế nào thì một số phẩm chất không thể để mất như khát vọng sức mạnh, sự cố gắng… đây cũng là những gì mà Trữ Dục dạy bảo và không nói thì hắn cũng tự biết những điều này.
“Thế đạo hữu còn muốn điều gì ạ?” Lão thái thượng nén cơn phẫn nộ trong lòng nói.
“Ngươi nói nhiều quá, cũng nên c·hết đi.”
“Ngươi đừng có quá mà làm càn.” Một tên trưởng lão nữ giận dữ quát lên, bà ta thật sự muốn phát điên, bao năm cao cao tại thượng, bây giờ sống c·hết chỉ được định đoạt bằng một câu nói khiến cho bà thật quá giận.
Liễu Thị mặt không cảm xúc lại nói: “Cả nữ nhân già nua đó nữa.”
“Ngươi đừng làm càn, hãy cho ta biết ngươi mạnh thế nào đi.” Nữ trưởng lão khi nãy giận dữ quát, tiếp đấy bà liền xông lên với tốc độ cực nhanh.
Nhưng chưa kịp chạm đến Liễu Thị, thì đã có một cành liễu siết chặt toàn thân của bà, cành liễu siết ngày càng chặt, rất nhanh bà ta bị bóp nát, máu bắn ra tung tóe.
“Được, ta đồng ý với đạo hữu, chỉ mong đạo hữu hãy giữ lấy lời hứa của mình.”
“Không được, thái thượng, ngàn vạn lần không được.” Kỳ Long Hà và các trưởng lão còn lại nhốn nháo.
“Ta mong các ngươi sẽ giữ vững Thượng Hoài tông, đừng để cho ta phải hy sinh oan uổng.”
Nói xong, lão thái thượng xoay chuyển nguyên lực, khiến cho thực tâm của chính bản thân bị tổn thương, sinh khí dần dần yếu đi. Hai phút sau, lão không còn dấu hiệu của sự sống.
“Chủ nhân, chủ nhân, cái xác đó nhất định phải lấy được cho Tiểu Quang.” Lục Quang hấp tấp nói.
“Được rồi, câm mồm đi.”
Liễu Thị quay lưng lại về phía của Nghiệt Sinh bình thản nói: “Đi thôi.”
Nghiệt Sinh gật đầu nhưng lại đứng dậy đi về phía trước, đan dược mà Liễu Thị đưa cho hắn đã có tác dụng, v·ết t·hương trên người cũng đã ổn đi mấy phần.
“Các vị, n·gười c·hết cũng đ·ã c·hết rồi, các vị đừng quá đau lòng.” Nghiệt Sinh tươi cười nói.
Bọn người Kỳ Long Hà không đáp, cũng không dám tỏ thái độ mà chỉ có thể im lặng nuốt giận dữ vào trong.
“Haizzz, người ta đều biết ta nổi tiếng thiện lành, vậy đi, ta giúp các vị mang mấy cái xác này đi, để các vị không phải nhìn thấy rồi lại đau khổ nữa.”
Câu nói này của Nghiệt Sinh như muốn bọn chúng phát điên lên, nhưng cuối cùng cũng chả thể làm gì.
Liễu Thị có một chút điểm tươi cười, nàng phất tay một cái, luồng ánh sáng hồng bao phủ lấy Nghiệt Sinh và cả bốn cái xác c·hết.
Rất nhanh bọn hắn biến mất.
Ngay sau đấy, các đệ tử Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông nghe thấy tiếng rống giận dữ của tông chủ Kỳ Long Hà, vì thế mà tin đồn trở thành Kỳ Long Hà bắt gặp nữ nhân của mình đang mây mưa với mười vị trưởng lão khác trong tông môn.