Nhưng đột nhiên, tiếng rống đang ngân nga thì phải chợt câm nín.
Bởi vì Nghiệt Sinh và Liễu Thị lại xuất hiện trở lại.
“Kỳ tông chủ, ngài rống cái gì mà cảm giác thống khổ thế? Có phải là mãn kinh nên khó chịu không?” Nghiệt Sinh thích thú nói.
“Vợ của ta vừa bị người khác hãm h·iếp.” Kỳ Long Hà ngậm đắng nuốt cay nói.
“Ối, số phận của tông chủ thật khiến người ta cảm thấy nghiệt ngã, nếu ta là ông chắc c·hết quách đi cho xong…”
Nghiệt Sinh chưa nói hết thì Kỳ Long Hà đã chen lời vào: “Không biết hai người đến đây còn có chuyện gì?”
“À ta muốn hỏi, có một ngọn lửa màu tím mà quý tông đang giữ, không biết nó đang ở đâu rồi?”
“Xin lỗi, Nguyễn Chiến khi nãy đã mang cắp nó đi.”
“Không phải ngọn lửa đó.” Nghiệt Sinh khẳng định nói.
“Vậy thì tông môn ta không còn cái nào nữa.”
Nghiệt Sinh quay về Liễu Thị hỏi: “Sư phụ, có cách nào đọc suy nghĩ của bọn chúng không?”
Liễu Thị gật đầu đáp: “Có, sưu hồn.”
Sưu hồn là một thuật thức mà người sử dụng sẽ đưa nguyên lực cố gắng thâm nhập vào tâm trí của người khác, n·ạn n·hân không c·hết cũng phải ngu ngơ cả đời.
Kỳ Long Hà nghe vậy phải nghiến răng nói: “Có, nhưng chúng ta đã mang nó dâng lên cho Nam Đảo Vương tông.”
“Một trong những thế lực thống trị Đảo Phương Nam?”
“Đúng vậy!”
Nghiệt Sinh và Liễu Thị lấy được câu trả lời cần thiết liền biến mất.
Kỳ Long Hà lần này không dám rống lên nữa, nỗi giận dữ khiến hắn và các trưởng lão khác gan phèo lộn ngược hết lên.
Ba vị trưởng lão Động Nguyên cảnh, một vị thái thượng trưởng lão Tụ Nguyên cảnh, bốn người này c·hết đã khiến thực lực của Thượng Hoài tông rớt xuống một đoạn dài.
Hiển nhiên mọi chuyện sẽ bị bọn chúng giấu nhẹm đi.
“Ngươi muốn đi về đâu? Ta sẽ đưa ngươi một đoạn.”
Liễu Thị hỏi khi đang mang theo Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu bay trên không, Tiểu Tiểu là mới được nàng đón tới.
Nghiệt Sinh trầm ngâm, hiện tại Nhất Nam tông cũng không thể trở về được nữa, nếu như Thượng Hoài tông chèn ép và cấu kết với ai trong Nhất Nam tông hãm hại hắn thì vô cùng nguy hiểm.
“Cho con về hướng tây đi ạ.” Nghiệt Sinh kiên quyết nói.
Rất nhanh, Đà Thị tìm được một bãi đất trống theo hướng đi của Nghiệt Sinh.
“Anh à…” Tiểu Tiểu rưng rưng khóc rồi lao chằm vào Nghiệt Sinh.
Mắt hắn cũng đượm buồn, vuốt tóc rồi an ủi nàng: “Rất nhanh anh sẽ đến Đại Lục tìm hai người.”
Chỉ có mỗi Lục Quang là vui vẻ phấn khởi điên cuồng hấp thụ mấy cái xác đại lão của Thượng Hoài tông, những thành tựu này so với hai trăm năm điều khiển Lão Đồng còn tốt hơn.
Liễu Thị đã nói với Nghiệt Sinh rằng nàng và Tiểu Tiểu sẽ đi đến đại lục, đó là vì nơi đó mới có thể giúp Tiểu Tiểu tu luyện và đòi lại món nợ của riêng mình.
Nghiệt Sinh vẫn chưa biết chuyện quá khứ của Tiểu Tiểu, mà hắn cũng không quan trọng lắm, chỉ cần là điều tốt cho cô em gái này thì hắn sẽ bất chấp làm, vì thế hiện tại hắn cần là thực lực, không có thực lực thì mọi mong muốn đều sẽ bằng không.
Còn vì sao hắn không cùng đi với Liễu Thị và Tiểu Tiểu thì là do Liễu Thị muốn hắn tiếp tục ở đây rèn luyện.
“Nghiệt Sinh?” Liễu Thị nhẹ giọng nói.
“Dạ?” Nghiệt Sinh đáp lại.
Liễu Thị suy tư một hai giây rồi mới nói: “Ta và ông nội của con có quen nhau, chính ông ta nhờ ta bảo hộ con.”
Hai mắt Nghiệt Sinh mở to ra, hắn hấp tấp hỏi: “Vậy ông nội của con hiện tại đang ở đâu?”
“Khi nào đủ thực lực thì hãy đến Đại Lục, ông nội của con cũng đang ở đó!” Liễu Thị nói, thân thế của nàng, Trữ Dục, Thái Đồ đều cực kỳ phức tạp, hiện tại Nghiệt Sinh mà đến đó rất có thể sẽ hứng chịu mọi ngọn nguồn xảy đến.
Nghiệt Sinh cúi đầu.
Đại Lục ư? Hắn sẽ đến đó sớm thôi.
“Còn nữa, lão khốn kiếp kia đặt tên vẫn vậy, thật quá khiến người khác tức giận, từ nay ta thay ông nội con đặt một cái tên mới.”
“Dạ? Con thấy cái tên này cũng được rồi ạ, chỉ cần con mạnh thì mang tên ‘nghiệt súc’ cũng phải khiến người ta cúi đầu.” Nghiệt Sinh đùa nói, hắn không bài trừ cái tên của mình dù nghe đúng thật là chói tai.
Liễu Thị mỉm cười, nàng cũng không miễn cưỡng.
Tiểu Tiểu vẫn đang khóc không ngừng.
Liễu Thị đưa tay xoa đầu của Nghiệt Sinh, rồi cả bà và Tiểu Tiểu liền rất nhanh biến mất không còn chút dấu vết.
Nghiệt Sinh muốn quay đầu rời đi thì nghe tiếng động đồ vật rơi xuống đất, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc mặt nạ màu nâu của gỗ.
Hắn cầm lên và nhìn về hướng Liễu Thị bay đi.
Phong cách tặng đồ của nàng và Trữ Dục thật sự quá giống nhau.
Nghiệt Sinh đeo thử chiếc mặt nạ lên, lúc này mặt nạ hóa lỏng rồi bám chặt vào khuôn mặt của hắn.
Nghiệt Sinh tìm một bờ hồ rồi xem thử, khuôn mặt của hắn đã thay đổi nhiều so với lúc trước, mà có thể thay đổi tùy ý.
Không chỉ thế, rất nhanh hắn phát hiện khí tức trên người của bản thân cũng có chút thay đổi.
Khí tức của mỗi người đều khác biệt, nó kiểu như cảm giác của một người tự sinh ra, khí tức được quyết định bởi công pháp tu luyện, tính cách và cả quá trình phát triển.
Hiển nhiên Nghiệt Sinh hiểu đây là món đồ Liễu Thị tặng để cho hắn có thể dùng thân phận khác để trốn tránh Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông.
Nghiệt Sinh mỉm cười, có thêm cái này thì mọi thứ đều trở nên hoàn hảo, hắn tinh chỉnh khuôn mặt thành giống một người mà hắn đã từng gặp trước đây rồi cất bước về hướng tây.
Hai ngày sau, cuối cùng hắn cũng đến nơi mà hắn muốn đến, ở tòa thành lớn nhất miền trung Đảo Phương Nam, Gia thành.
Tòa thành này so với Đô thành phải lớn gấp hai mươi lớn, mọi kiến trúc đều nguy ngoa tráng lệ, nơi đây mọi thứ đều được xây dựng bằng những hòn đá tảng kiên cố.
Nghiệt Sinh bước vào cũng có chút giật mình, mà lý do cho sự phồn hoa của nơi này chính là một trong bốn thế lực mạnh nhất của miền trung Đảo Phương Nam, Phạm gia.
Bốn thế lực ấy chính là Nhất Nam tông, Thượng Hoài tông, Diên Lệ môn và Phạm gia.
Cũng trong lúc này, tại Nhất Nam tông lại xảy ra biến cố lớn.
Nguyễn Chiến hoàn thành nhiệm vụ, đưa khối cầu trong suốt chứa ngọn lửa tím bên trong cho Ái La Phát.
Nhưng khi y vừa vận chuyển nguyên lực vào thì khối cầu p·hát n·ổ, Nguyễn Chiến c·hết trực tiếp tại chỗ, còn Ái La Phát thì trọng thương.
Để có thể lừa được một vị tông chủ, Nhất Nguyên và Thượng Hoài tông nội ứng ngoại hợp, cuối cùng mới lừa được vào kế như thế này.
Nhất Nguyên tranh thủ thời cơ đảo chính, nhưng Ái La Phát vẫn ngoan cường chống trả, đáng tiếc thương tích của y quá nặng nề, một tháng trôi qua thì Nhất Nguyên g·iết c·hết Ái La Phát và ngồi lên vị trí tông chủ.
Tuy thế Nhất Nam tông cũng bị suy yếu sức mạnh, để tránh các thế lực dòm ngó, Nhất Nguyên lật lọng với những gì ước định cùng Thượng Hoài tông, đồng thời công khai việc thái thượng trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão của Thượng Hoài tông b·ị s·át h·ại.
Các thế lực khác đứng đầu là Diên Lệ môn, Phạm gia điên cuồng ra sức thâu tóm vị thế và tài nguyên của Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông.
Ngay cả việc suất chia đi vào bí cảnh cũng có thay đổi khi một vài vị trí của Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông phải cắt bớt cho Diên Lệ môn và Phạm gia.
Và hôm nay Nghiệt Sinh đang đứng ở trước cổng của Phạm gia, trên tay của hắn chính là lệnh bài Phạm gia mà lần trước Phạm Tinh đã cho hắn.
Từ ngày hôm nay thì hắn chính là Phạm Tinh, một hành trình mới lại bắt đầu.