Nghiệt Sinh chưa vào trực tiếp Phạm gia mà thuê một khách điếm bên ngoài gần đó.
Hắn tìm được một căn phòng nhỏ, trong người vẫn còn chút linh thạch để có thể cầm cự được ba ngày ở nơi đắt đỏ này.
“Lục Quang, mau chia bớt phần cho ta đi chứ?”
“Chủ nhân, ngài nói cái quái gì vậy?”
“Quái gì là quái gì? Ngươi hấp thụ hết ba tên Động Nguyên cảnh, một tên Tụ Nguyên cảnh và còn mấy lần trước đó nữa mà muốn ăn một mình à, đừng quên những thứ đó là ai kiếm cho ngươi.”
Lục Quang hóa nhỏ lại và không quan tâm những gì Nghiệt Sinh nói.
Nhưng nó không hề biết Nghiệt Sinh chính là người đã viết nên Vô Sỉ kinh.
Thế là thời gian tiếp theo, Nghiệt Sinh mua một cái kẻng nhỏ, vừa nói vừa gõ, nào là công ơn mang nó theo, công ơn bảo hộ nó, công ơn muốn giúp nó tìm ngọn lửa của mình…
Lục Quang nghe còn tưởng rằng Nghiệt Sinh là cha, mẹ sinh thành ra nó.
Đúng gần hết một đêm, Lục Quang cũng phải chịu ló mặt ra ngoài: “Con mạ nó! Ngươi có chịu thôi đi không?”
“Ngươi mới là người nên thôi đi! Ta làm cho ngươi cực khổ nhưng ngươi lại chả biết chia phần à?”
Lục Quang lúc này mới thỏa hiệp: “Vậy nói đi, chia phần sao đây?”
“Bảy ba.” Nghiệt Sinh khẳng định đáp, hắn đã nghĩ về việc này lần trước.
“Không, tám, hai.”
“Được, ta tám, ngươi hai.”
“Con mạ nó ngươi ăn c·ướp à, là ta tám, ngươi hai.”
Nghiệt Sinh cầm lấy Lục Quang đưa lên trước mặt rồi hét: “Nếu không có ta thì xác cường giả ở đâu mà ngươi có để hấp với chả thụ sinh lực.”
Lục Quang lại lần nữa biến về dạng nhỏ, tắt đi ánh sáng giả vờ không quan tâm.
Nghiệt Sinh lần nữa đưa nó xuống, lấy cái kẻng vừa gõ vừa nói, thậm chí còn sáng tác ra một bài thơ nửa mùa.
“Chủ nhân ân tình sao khó hiểu
Liều mình liều mạng bảo hộ ta
Chủ nhân thiện lành thật tốt bụng
Vì ta tìm kiếm xác muôn nơi.”
Lục Quang nghe vậy gào lên: “Ngươi có biết làm thơ không đấy?”
Thế là cả hai xảy ra khẩu chiến với nhau, nhưng Nghiệt Sinh không hề làm thất vọng Vô Sỉ kinh, cuộc đàm phán kết thúc khi tám phần của hắn và hai phần sẽ giữ lại bên trong Lục Quang.
Ngoài ra hai bên còn kí kết rằng sau này đều sẽ phân chia như vậy với điều khoản Nghiệt Sinh phải giúp nó đến Nam Đảo Vương tông để giành lại ngọn lửa vốn của nó kia.
Bắt đầu rất nhanh, Lục Quang rất nhanh liên kết với thân thể của Nghiệt Sinh, vì để tránh bị măng non cắn nuốt giống lần trước, nó chỉ dám tỏa ra sinh lực từ từ để cho Nghiệt Sinh tự hấp thu lấy.
Nói tám phần nhưng Lục Quang chỉ tỏa ra khoảng bảy phần mà thôi.
Nhận được sinh lực dồi dào, Nghiệt Sinh từ từ hấp thụ rồi đưa đến măng non, quả thật măng non phát triển có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
So với lần trước cưỡng đoạt toàn bộ từ Lục Quang thì lần này thậm chí còn nhiều hơn, rất nhanh măng non chỉ cao bảy phân đã cao đến hơi mười phân.
Cũng lúc này Nghiệt Sinh cảm nhận được đã chạm ngưỡng, lượng sinh lượng từ Lục Quang cũng đã không còn.
Chạm ngưỡng chính là giới hạn, mà phá vỡ giới hạn chính là tấn thăng cảnh giới.
Nghiệt Sinh bắt đầu tu luyện hỏa nguyên lực, hắn cảm nhận thấy măng tre chỉ cần thêm một chút hỏa nguyên lực liền có thể thăng cấp.
Rất nhanh tối hôm đó Nghiệt Sinh đã củng cố đủ hỏa nguyên lực, hiển nhiên đây là quá trình tích lũy suốt năm tháng tu luyện qua chứ không phải chỉ một ngày hôm nay.
“Khối Nguyên cảnh.” Nghiệt Sinh thầm nói, tiếp đấy hắn vận chuyển nguyên lực dồn nén tất cả vào măng tre.
Măng tre có năng lượng đủ lại thêm kích thích đến từ Nghiệt Sinh lập tức biến hóa.
“Khai.” Nghiệt Sinh quát lên, lúc này măng tre run lên một chút.
Bên ngoài Nghiệt Sinh đã đổ mồ hôi ướt hết trang phục.
“Khai.” Măng tre theo tiếng nói của Nghiệt Sinh lại run lên, nhưng vẫn chưa đủ.
Mỗi một lần ‘khai’ thất bại thì hắn phải vận chuyển nguyên lực lại một lần.
Cho đến tận sáng ngày hôm sau.
“Khai.” Lúc này măng tre run lên nhưng không dừng lại, Nghiệt Sinh phấn khởi tiếp tục cưỡng ép nó, rất nhanh một lớp vỏ bên ngoài của măng tre bị tách ra, bản thân măng tre có một màu sắc đậm hơn, nó hóa lớn theo cả chiều ngang và dọc, rất nhanh đã đạt đến mười lăm phân.
Mọi thứ trải qua sau mười lăm phút mới ổn định trở lại.
“Thành công rồi.” Nghiệt Sinh bật dậy hú hét, dường như mọi mệt nhọc đều bị quên đi.
Thông thường Hạt Nguyên cảnh là một viên nguyên tố thể rắn chỉ to bằng hạt đậu.
Khi thăng cấp lên Khối Nguyên cảnh thì hạt đậu đó lột xác và to bằng một khối tay.
Nhưng Nghiệt Sinh thì khác, cảnh giới của hắn liên quan đến sự lột xác của măng tre.
Và hắn cũng đã biết bản thân để thăng cấp thì cần phát triển thân tre bằng cách tu luyện mộc nguyên tố hoặc lấy sinh lượng từ Lục Quang, bên cạnh đó còn phải đảm bảo hỏa nguyên tố bên trong măng tre ở mức độ nhất định.
Mà Mộc nguyên tố và sinh lượng từ Lục Quang có thể thay thế cho nhau là bởi vì bản chất của Mộc nguyên tố chính là sinh lượng, chỉ là khác nhau ở thể thức bên ngoài.
Giống như gen có thể giống nhau, nhưng vì cách tác động của thế giới lên gen khác nhau mà biểu hiện của gen ra bên ngoài cũng sẽ khác nhau.
Nghiệt Sinh làm quen lại với sức mạnh trong cơ thể, hỏa nguyên tố và mộc nguyên tố đều mạnh hơn gấp ba lần, mà thân thể của hắn đang có một nguồn năng lượng đi qua cải biến mà hắn có thể cảm nhận được lực lượng, sự chống chịu, hồi phục đều đang tăng lên.
Thế là lại mất một ngày, cơ thể và cảnh giới của hắn mới ổn định lại.
“Tuy nhiên măng tre này cảm giác vẫn chỉ là ngoại vật.” Nghiệt Sinh cảm thán, hắn cảm giác được măng tre chỉ như sống tạm trên người của hắn.
Không quá mãi mê vào chiến thắng, Nghiệt Sinh đi tìm đến một quán trà, sau đó bắt chuyện nghe về Phạm gia.
“Chuyện nội bộ của Phạm gia thì chúng ta làm sao biết được?”
Đây là câu trả lời mà Nghiệt Sinh nhận được từ ba người khi hắn hỏi, những gì thu được chỉ là thông tin ngoài lề như việc thị nữ sẽ ra ngoài đi chợ từ lúc nào, những tài sản mà Phạm gia nắm vững, muốn làm thị vệ của Phạm gia thì phải như thế nào.
Quay về khách điếm, Nghiệt Sinh cầm lấy một cái gương nhỏ soi kỹ mặt của mình, hắn dùng chiếc mặt nạ sửa mặt bản thân thành một phiên bản khác dựa vào khuôn mặt cũ, nhưng sửa đôi chút để cho tuấn tú hơn, khuôn mặt Phạm Tinh không thể dùng lúc này.
“Chắc có lẽ ta phải hy sinh cái khuôn mặt tuấn tú này thôi!” Hắn tự ngắm mình rồi thở dài nói.
“Ngươi tính cắt mắt cắt mũi bán à?” Lục Quang nói chuyện.
Nghiệt Sinh mặc kệ nó, lòng dâng lên quyết tâm dữ dội, ý chí cháy bừng bừng.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời chỉ mới nhú được một chút, Nghiệt Sinh đã có mặt ở một khu chợ tươi, rất nhanh người mà hắn chờ đợi đã đến, một nhóm thị nữ của Phạm gia đến để mua đồ.
Đợi đến khi từng người tách nhau ra, Nghiệt Sinh lựa một người có nhan sắc nhất, nàng ta đang lựa mua cá lóc thì hắn với một nhánh hoa dại đang ngậm giữa miệng bước đến.
“Nhìn thấy em như một bông hoa nhài, anh liền muốn thành phân trâu, em ơi nắm lấy tay anh, anh sẽ dẫn em đi một nơi em muốn đến?” Nghiệt Sinh ngọt ngào nói.
“Dẫn đi đâu?” Nàng ta lùi về mấy bước, cảnh giác nói.
“Dẫn đến ngôi nhà hạnh phúc của hai ta.”
“Đồ điên.”
Nghiệt Sinh bị hất nguyên một chậu nước cá vào mặt, thê thảm đi về.