Nghiệt Sinh thê thảm quay về thay bộ đồ mới, hắn dùng lời lẻ của mình để thuyết phục chủ của khách điếm ký giấy nợ cho thêm hai ngày tiếp theo.
Ngày hôm sau Nghiệt Sinh quyết tâm trở lại, hắn nghĩ rằng nữ nhân hôm qua chỉ là do không ham mê nhan sắc của hắn hay không biết cảm nhận được sự lãng mạn trong câu nói của hắn.
Lần này hắn lựa chọn một cô nương với bề ngoài xấu hơn một chút nhưng vẫn xem như là nhìn được.
“Nếu như em là con chó, anh nguyện là bãi phân, nếu em như con heo thì anh là cám lợn.”
Nghiệt Sinh bị ăn nguyên một rổ rau vào mặt, còn tặng thêm một tràng mắng chửi giữa đường.
Hắn cứ thế cay cú đi về, bỗng trên đường nhìn thấy một gã trai thư sinh đang tán gái, thế là hắn đi chậm từng bước để nghe ngóng.
“Em à sờ vào chỗ này của anh đi!”
Nghiệt Sinh mắng trong lòng rằng đây chắc chắn là thằng ngu, câu tán gái này thật quá dung tục và nhảm nhí, hắn cam đoan tên này sẽ bị tán ít nhất hai cái.
Nhưng đời không như mơ, cô gái sờ vào bên trong chàng trai một chút thì ôm choàng lấy gã rồi nói: “Em yêu anh, rất rất yêu anh.”
Nghiệt Sinh đứng hình, nhân sinh như muốn nổ tung, chẳng lẽ con gái thời này thích một chút táo bạo? Chẳng lẽ trai ngoan ngọt ngào như hắn sẽ không thể nào sánh lại trai hư lắm trò?
Hắn không cam tâm mà cố gắng nhìn vào chỗ mà cô nương kia vừa sờ, hóa ra là một túi bạc sột soạt.
Ra là vậy! Ra là vậy! Nghiệt Sinh cảm thấy bản thân vẫn chưa hết hy vọng, tiền thì hắn không có nhưng sẽ có một người con gái bị cảm động trước chân tình.
Lúc này ở Đại lục, trong một tòa kiến trúc uy nghiêm nhưng có phần đáng sợ bởi không khí đen tối của nó, một người duy nhất đang ngồi ở đó, chẳng phải ai xa lạ mà lại chính là Thái Đồ, ông nội của Nghiệt Sinh.
“Sao nàng lại quay về đây?” Thái Đồ nói chuyện, dứt câu thì một ánh sáng hồng phủ đến mà Liễu Thị và Tiểu Tiểu cũng từ trong đó bước ra.
Nguyên thức của Thái Đồ lan tỏa, trên mặt có nốt trầm.
Liễu Thị thấy thế mới nói: “Không cần tìm kiếm, nó vẫn còn ở Đảo Phương Nam.”
Thái Đồ thu lại nguyên thức.
“Đã bao lâu ta và nàng không gặp nhau rồi nhỉ? Không ngờ lần này nàng lại chủ động tìm đến ta, lần trước nhờ nàng giúp đỡ đứa cháu đấy cũng chỉ có thể dùng thư mà vô định gửi đi.”
“Lần này ta đến là muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Liễu Thị vừa nói vừa hướng mắt nhìn về Tiểu Tiểu đang cạnh bên.
Quay trở lại khu chợ rau, Nghiệt Sinh lại thất bại trước một người phụ nữ tầm cỡ ba mươi, khác biệt hơn là hắn không phải ăn phải chậu nước cá hay thứ gì vào mặt.
“Không được… hôm nay còn không xong thì chỉ có thể ra ngoài đường.” Nghiệt Sinh nhìn tới nhìn lui, rất nhanh ánh mắt của hắn tập trung đến người phụ nữ có lẽ đã ngoài bốn mươi.
“Vẻ đẹp của cô nương có lẽ đã bị thời gian bỏ quên rồi nhỉ!” Nghiệt Sinh đi đến cảm thán, hắn cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhất trước cái nhan sắc nhăn nheo của người đối diện, còn về nội dung thả thính hắn đã có kinh nghiệm là nên đơn giản, súc tích hết mức.
Người phụ nữ trải qua bốn mươi năm cuộc đời mặt ửng đỏ, động tác có chút luống cuống.
Nghiệt Sinh thấy thế bồi thêm: “Tình yêu thật luôn khiến người ta khó hiểu, khi bắt đầu thì mọi vấn đề về tuổi tác, ngoại hình chỉ là phù du.”
“À hi hi.” Người phụ nữ bốn mươi cười khẻ.
Nghiệt Sinh thật muốn giật mình, nụ cười này giống như một con sói đang có một con cừu tiếp cận lại.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, cứ thế đến buổi chiều, Nghiệt Sinh đã hẹn được bà ta đến tô tượng ở một con hẻm vắng.
Cuộc đời còn trớ trêu hơn khi bà ta mang theo bốn người con nhỏ khác nữa, hóa ra chồng của bà đ·ã c·hết cách đây ba năm.
“Gọi cha đi các con!”
Nghiệt Sinh muốn té ngửa về sau, mọi chuyện hình như tiến triển hơi nhanh thì phải.
Lát sau hắn trở thành ba trẻ cho đàn bốn người con, nhưng mục đích của hắn cũng đã thành, đối tượng mà hắn lựa chọn rất đúng, người phụ nữ luôn có kiến thức thâm sâu về các câu chuyện xảy ra, huống hồ chi đây lại là người đã làm việc cho Phạm gia được hơn hai mươi năm.
Lấy được những thứ mình cần, Nghiệt Sinh để lại số bạc còn lại trong người cho bà rồi rời đi.
Hắn tinh chỉnh khuôn mặt của bản thân trở thành Phạm Tinh, mọi thứ đã sẵn sàng.
Cảnh giới ổn định, những diễn biến cơ bản đều đã nắm bắt được.
Đến sáng ngày hôm sau, Nghiệt Sinh đứng trước cổng của Phạm gia, phía trước là bốn tên thị vệ đang gác, chỉ là thị vệ nhưng cảnh giới của bốn tên đều là Hạt Nguyên cảnh.
Nghiệt Sinh đường đường chính chính đi vào như thể đây là ngôi nhà của mình.
“Ngươi là kẻ nào! Dám to gan như thế trước mặt Phạm gia.” Một tên thị vệ rút kiếm, giận dữ quát.
Nghiệt Sinh từ trong người đưa ra tấm lệnh bài của Phạm Tinh để lại, tên thị vệ thấy thế liền lui xuống, đầu cúi chào, cả ba tên còn lại cũng rất nhanh làm theo.
Nghiệt Sinh hiên ngang đi vào, sự rộng lớn của bên trong thật khiến hắn có chút ngạc nhiên, diện tích ắt hẳn đã lấy hết một phần tư của Gia thành, còn về kiến trúc mang nét trầm mặc, cổ kín, lợp ngói thanh lưu ly, màu cột, tường là sơn son thếp vàng trên gỗ, các phù điêu trang trí được thếp bạc.
“Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi trước đây?” Một tiểu thư của Phạm gia đi đến, nói là tiểu thư bởi trên người của nàng là bộ áo dài màu nâu với chất vải mịn, sang quyền quý, trên cổ của nàng là một sợi dây chuyền ngọc chai lớn, tuổi chắc còn nhỏ nhưng cách ăn mặc và trang điểm này làm cho Nghiệt Sinh cảm thấy có phần già dặn.
Mà Phạm gia chính là như thế, Nghiệt Sinh cũng biết được Phạm gia vô cùng quy củ và nghiêm ngặt mà việc Phạm Tinh bị đuổi đến một vùng hẻo lánh tự sinh tự diệt một mình cũng chính là vì lý do này.
“Ta là Phạm Tinh.”
“Phạm Tinh? Họ Phạm? Ngươi là con cháu của phân gia nào?”
“Ta là Phạm Tinh, con trai của gia chủ Phạm gia.” Nghiệt Sinh dõng dạc nói lớn.
Người trước mặt trở nên khó chịu, bởi nàng chính là con gái của gia chủ Phạm gia hiện tại, Phạm Bích Hoa.
“To gan, ngươi lấy tư cách gì làm con của cha ta.” Nàng mắng xong quay về sau nhìn về nữ thị vệ bên cạnh rồi nói: “Giết hắn.”
Nữ thị vệ gật đầu rồi vung kiếm tiến lên.
Nghiệt Sinh thấy vậy không muốn đánh nhau, chủ động tránh né, tốc độ và mọi thứ khác của cơ thể đều đã tăng tiến rất nhiều sau khi măng tre thăng cấp thành Khối Nguyên cảnh.
Nữ thị vệ cũng là Khối Nguyên cảnh nhưng mấy chiêu kiếm liền không chạm được vào người của Nghiệt Sinh, bất chấp nên nàng ta phải vận dụng nguyên lực.
“Dừng lại.” Một lão giả trung niên bước ra, đầu tiên lão chào hỏi Bích Hoa: “Tiểu thư.”
Bích Hoa gật đầu lễ độ chào, nữ thị vệ nghe vậy cũng lùi lại.
Bởi lão già đang nói chuyện chính là tổng quản của cả Phạm gia này, người được ban cho họ Phạm, Phạm Từ Trắc.
Lão liếc nhìn Nghiệt Sinh rồi nói: “Ngươi nói ngươi là Phạm Tinh.”
Nghiệt Sinh không sợ hãi, bình thản đáp: “Đúng, ta chính là Phạm Tinh.”
Phạm Từ Trắc trầm lại, vài ba giây sau mới nói: “Được, ngươi hãy đợi ngoài đây, ta sẽ đến bẩm báo với gia chủ.”
“Tổng quản, ông thực sự tin lời của hắn sao?” Bích Hoa kêu ca.
“Tiểu thư, xin hãy tin tưởng vào lão.”