Bích Hoa và Phạm Nghiệt Sinh đứng bên ngoài trước phòng của gia chủ, còn Phạm Từ Trắc thì đã vào trong bẩm báo sự tình.
“Phạm Tinh? Ngươi tưởng nghĩ ra cái một cái tên liền có thể giả vờ đến đây kiếm cơm, ta chưa hề nghe qua có huynh trưởng nào tên Phạm Tinh cả?”
Nghiệt Sinh im lặng không đáp, mặc kệ mấy lời châm chọc của Bích Hoa, chủ yếu là hắn đang lo lắng bên trong không biết tình hình thế nào.
Nếu bị phát hiện là giả thì hắn chỉ có duy nhất một đường c·hết.
Rất nhanh, Phạm Từ Trắc bước ra ngoài nhưng vẫn chưa đi đến chỗ của Phạm Tinh mà lại đi chỗ khác.
Bích Hoa vẫn kiên nhẫn đứng đấy cùng với Nghiệt Sinh.
Lát sau, một thiếu gia khác đi đến, hắn ta phong thái điềm tĩnh, mặc trên mình bộ trường phục xanh ngọc, khuôn mặt có nét giống Bích Hoa nhưng góc cạnh hơn hẳn, vầng trán cũng khá cao tạo cảm giác hói, phía sau của y cũng là một thị vệ, y tên Phạm Nhật Vương.
“Nhị huynh, hắn ta muốn giả làm người Phạm gia ta.” Bích Hoa chưa gì đã mắng vốn.
“Giả?” Phạm Nhật Vương có chút không hiểu, quay đầu nhìn kỹ vào Nghiệt Sinh, y nói tiếp: “Ngươi là ai?”
“Ta là Phạm Tinh.” Nghiệt Sinh nhẹ giọng đáp.
Câu chữ Phạm Tinh làm cho Phạm Nhật Vương hơi ngẩn người, Bích Hoa có thể không nhưng làm sao y có thể không biết danh tự này?
“Huynh, sao huynh đứng trời trờng ra đó vậy? Hắn dám mạo danh Phạm gia chúng ta như vậy mà huynh không tức giận sao!” Bích Hoa nhõng nhẽo nói.
“Chuyện này đã bẩm báo với phụ thân?”
“Tổng quản đã báo với cha rồi, mà lão ấy vừa chạy ra khỏi phòng phụ thân rồi đi đâu đấy.”
Vừa nhắc đã đến, lúc này Phạm Từ Trắc mới đi đến, trên tay của lão là một bức tranh.
Lão nhìn vào bức tranh rồi lại nhìn vào Phạm Tinh, hành động này được lặp đi lặp lại đến ba lần.
Rồi lão lại đi vào phòng của gia chủ.
Hội chờ đợi của Bích Hoa và Nghiệt Sinh có thêm cả Phạm Nhật Vương, mỗi người mang một tâm trạng và suy nghĩ khác biệt, Bích Hoa thì mong mọi chuyện sáng tỏ để đánh Nghiệt Sinh một trận, Nghiệt Sinh thì lo lắng không nguôi, Nhật Vương thì tâm tư có phần phức tạp.
Phải đến mười phút sau thì Phạm Từ Trắc mới bước ra, lão đi đến trước mặt của Nghiệt Sinh rồi nói: “Ắt hẳn thiếu gia còn nhớ điều kiện để bản thân có thể quay về Phạm gia?”
Câu nói này làm cho Bích Hoa hoảng hốt cực độ, Phạm Nhật Vương thì vẫn giữ lấy khuôn mặt điềm tĩnh đấy.
Nghiệt Sinh lễ độ nói: “Xin lỗi nhưng lúc đấy ta còn quá nhỏ nên trí nhớ có phần không được tốt.”
Nghiệt Sinh đã có được thông tin cơ bản, gia chủ của Phạm gia có bốn người con hết thảy, gồm ba người con trai và một người con gái chính là Bích Hoa.
Nghiệt Sinh được sinh ra bởi một người có thân phận ca kỹ, chính là kiểu bán nghệ không b·án t·hân, trong một đêm lấy được lòng của gia chủ Phạm gia.
Đáng lẽ mọi thứ vẫn yên ổn không quá phức tạp, nhưng người ca kỹ ấy lại không chịu được áp lực và sự gò bó của Phạm gia, cuộc sống giàu có nhưng mất đi tự do này khiến cho nàng ta muốn bỏ trốn, rốt cuộc cái giá là b·ị đ·ánh cho đến c·hết.
Phạm Tinh khi ấy chỉ mới bảy tuổi liền bị bỏ đến một vùng núi rừng hoang vắng và giao cho mấy người làm chăm sóc, nơi đó có một bãi khai khác linh thạch của Phạm gia.
Mà mấy người làm ấy nhận kinh phí hàng tháng đều bỏ vào túi riêng của mình, thứ cho Phạm Tinh sống sót chỉ là mấy chén nước cơm.
Nghiệt Sinh lúc nghe được câu chuyện này có quá nhiều thán phục, thán phục đầu tiên là sự kiên cường và quật khởi của Phạm Tinh, thán phục thứ hai là kinh ngạc trước sự hiểu biết của người phụ nữ chỉ làm công việc đi chợ và nấu ăn.
“Đó là thiếu gia phải trở thành Khối Nguyên cảnh mới có thể trở về?” Phạm Từ Trắc nói.
Nghiệt Sinh gật đầu sau đó bộc lộ khí thế, bản chất của mỗi cảnh giới khác nhau, tuy hắn là măng tre thực tâm nhưng vẫn là Khối Nguyên cảnh thực sự.
Phạm Từ Trắc cảm nhận được sức mạnh của Khối Nguyên cảnh mới gật đầu và nói rất nhanh sẽ có người đến an bài chỗ ăn ở cho hắn.
“Tam đệ, không ngờ cuối cùng đệ cũng đã trở về.” Phạm Nhật Vương đi đến hòa nhã nói.
Bích Hoa xấu hổ rời đi, hóa ra chính nàng mới là người không biết gì.
“Xin lỗi, không biết huynh là?”
Phạm Nhật Vương cười đáp: “Ta là Phạm Nhật Vương, chính là nhị huynh của đệ.”
Hai người tâm tình một chút, Nghiệt Sinh cảm nhận được đối phương vô cùng thân thiện và có ý tốt với hắn.
Rất nhanh có một người đến gặp và an bài cho Nghiệt Sinh, biệt viện ở của Nghiệt Sinh rộng lớn, bao gồm một phòng chính để ăn ở thì cũng có phòng đọc sách, phòng tu luyện và cả sân luyện tập, mà người hầu phải đến hai mươi người.
Nghiệt Sinh ngã lưng xuống miếng đệm êm sau một ngày mệt mỏi, cuộc sống của người giàu lúc nào cũng thật thoải mái, cơm bưng nước rót, thậm chí sáng có cả người lau mặt cho, bữa ăn thì được chọn thoải mái những món mình thích.
Ngủ một giấc thật say, Nghiệt Sinh vừa rửa mặt và ăn một chút điểm tâm sáng thì Bích Hoa đã tìm đến.
Trên tay của nàng là một chiếc hộp nhỏ với lấp ló những chiếc bánh bên trong.
“Đây là?” Nghiệt Sinh khó hiểu hỏi.
“Đây là bánh da lợn.”
“Cho ta.”
Bích Hoa bỗng cúi đầu xuống, giọng gấp gáp: “Muội xin lỗi huynh, muội không biết rằng huynh chính là tam huynh, hôm qua muội đã hỏi chuyện rõ nhị huynh rồi.”
Nghiệt Sinh có chút bất ngờ, không ngờ cô gái cứng đầu này lại hiểu chuyện đến vậy, làm hắn thật có chút nhớ Tiểu Tiểu.
Hắn cũng hòa hoãn nói: “Vậy muội ở lại ăn cùng ta đi?”
Bích Hoa mặt sáng rực lên, vui vẻ đáp: “Dạ được.”
Cả hai ăn uống và tâm tình một chút, Nghiệt Sinh chèo lái để thu thập thêm nhiều thông tin của Phạm gia.
Được một lúc thì gia chủ của Phạm Gia, Phạm Thạch Nghiêm tìm hắn.
Nghiệt Sinh cảm thấy hơi ngộp, hắn sợ chiếc mặt nạ sẽ không thể che giấu trước những người có tu vi cao cũng như tâm trí của một gia chủ thế lực lớn.
Nhưng không còn cách nào lãng tránh, Bích Hoa đi về chỗ của mình mà hắn thì một thân một mình đi đến phòng của gia chủ.
Nghiệt Sinh mở cửa đi vào, trước mặt của hắn chính là Phạm Thạch Nghiêm, thể hình của y to lớn, cả cơ thể lực lưỡng, mà nét mặt thì nhìn không thể nào thấy được chữ hiền hòa.
“Ngươi đã về.”
“Vâng, phụ thân.”
Nghiệt Sinh xưng phụ thân theo kiểu giao tiếp tiên biệt, hắn thích khoa biệt nhưng cũng phải tùy xung quanh mà ứng biến.
“Bao năm qua cực khổ rồi.”
“Vâng, đó là một cuộc rèn luyện thôi ạ.”
Cuộc trò chuyện chỉ nhiêu đó thì đã kết thúc, Phạm Thạch Nghiêm trầm mặt suốt một tiếng đồng hồ, mà Nghiệt Sinh còn không dám thở mạnh huống chi là phản bác.
Phải đến khi Phạm Thạch Nghiêm mở lời thì hắn mới có thể thở phào mà rời đi.
Nhưng chỉ vừa mới bước được mấy bước thì một cây thương phóng tới vào chỗ của hắn.
Nghiệt Sinh né sang một bên, cây thương cắm sâu vào một cái cột lớn gần đó.
Hắn nóng giận nhìn về phía phóng thương, đối phương là một thiếu niên cao lớn, thể hình tương tự Phạm Thạch Nghiêm, nét mặt dữ tợn, cơ bắp hầm hố, Nghiệt Sinh còn tưởng rằng đây là phiên bản hiền hòa hơn đôi chút của gia chủ Phạm gia.
“Ngươi là ai?” Dù thế nào thì Nghiệt Sinh vẫn phải bực tức nói, dù hắn cũng đoán được kết quả thế nào.
“Thấy đại huynh của ngươi mà còn không chào?”