“Huynh là…” Nghiệt Sinh giả ngố hỏi.
“Hừ, ta là Phạm Thạch Long, là con trai trưởng của gia chủ Phạm gia, ngươi là tên bị đuổi ra khỏi nhà đúng chứ? Tại sao lại vác mặt về đây? Đói quá về kiếm ăn à?” Gã nói chuyện hách dịch với mấy lời châm chọc liên tục.
Nghiệt Sinh vẫn giữ thái độ hòa nhã nói: “Lời huynh trưởng, đệ xin ghi tâm, nếu không có chuyện chi thì đệ xin phép rời đi trước.”
Phạm Thạch Long thấy thế càng thêm khó chịu, gã ghét nhất mấy thể loại thư sinh yếu đuối như này, gã đi đến gần rút thanh thương ra rồi chĩa thẳng vào mặt của Nghiệt Sinh.
“Nghe nói ngươi cũng đã là Khối Nguyên cảnh, đấu với ta một trận đi.”
Nghiệt Sinh lui lại trước mũi thương, cúi đầu đáp: “Thứ lỗi cho đệ có việc gấp nên không thể đấu được ạ, mong rằng tương lai sẽ nhận được chỉ giáo của đại huynh.”
Hắn nói xong thì quay người rời đi, Phạm Thạch Long cũng không quá cưỡng ép dù tâm tình không được mấy tốt.
“Thiếu gia cứ thế bỏ qua sao?” Tên thị vệ đi theo Thạch Long nói.
“Yên tâm, hắn không thể cứ lãng tránh ta.”
Nghiệt Sinh chưa về phòng mà đi đến ngay một tòa tháp chứa công pháp, hắn đã xác định bản thân sẽ không dùng võ kỹ, công pháp của bản thân để tránh bị lộ hay xuất hiện sơ hở.
Tòa tháp gồm có bốn tầng, bên trong chứa công pháp tương ứng với số tầng, tầng một sẽ có Nhất đẳng công pháp, tầng hai sẽ có Nhị đẳng công pháp, tầng ba sẽ có Tam đẳng công pháp, tầng bốn thì là khu vực tuyệt cấm của Phạm gia, trừ Phạm Thạch Nghiêm ra không ai biết được bên trong có gì.
Nghiệt Sinh với thân phận thiếu gia được khôi phục của mình có thể lựa chọn tùy ý từ tầng một đến tầng hai, còn tầng ba thì chỉ khi nào được Phạm Thạch Nghiêm cho phép.
Hắn bước vào trong, bên cạnh là một lão già phụ trách canh giữ tòa tháp này, theo lời của lão thì thiếu gia nào đi vào cũng phải có lão đi sau, những người khác thì có thể tùy ý.
Tầng một đầy ắp công pháp, võ kỹ với khoảng hơn đâu tận một ngàn quyển, Nghiệt Sinh liếc qua một vài cuốn thì đi lên phòng hai, quan niệm của hắn là nhị đẳng hiển nhiên vẫn tốt hơn nhất đẳng, hắn cũng không điên mà nghĩ rằng bản thân sẽ gặp được cơ duyên như công pháp tứ đẳng bị lãng quên và đặt ở phòng tầng một.
Tầng hai chỉ có khoảng chừng hai trăm quyển, Nghiệt Sinh kiên nhẫn mở xem từng quyển, hắn muốn một môn võ kỹ hệ hỏa để có thể thay thế Hỏa Thể Hóa Pháp trong thời gian này.
Nhưng đáng tiếc thay mấy quyển công pháp lại chẳng có chút nào hợp ý.
“Thiếu gia nên chọn môn này, vừa nhanh vừa mạnh, thứ yếu điểm duy nhất chỉ là tốn quá nhiều nguyên lực.”
“Hay là quyển này đi thiếu gia, tốc độ là lợi thế, chỉ là sức mạnh không được tốt lắm.”
Lão già bên cạnh vẫn cứ thế giới thiệu, nhưng Nghiệt Sinh thật sự không ưng ý mấy, có lẽ vì Hỏa Thể Hóa pháp và Mộc Sinh Hoàn pháp đẳng cấp quá cao nên khiến ánh nhìn của hắn cũng không còn thấp.
“Haizzzz…” Hắn thở dài sau hơn ba tiếng vẫn chưa lựa chọn được công pháp phù hợp.
Nghiệt Sinh từ trong người lấy ra một viên linh thạch rồi đưa cho lão già bên cạnh.
“Thiếu gia, đây là?”
“Lão theo ta lâu như vậy nên cứ xem như đây là bồi dưỡng đi.”
Lão ta thu một viên linh thạch vào trong người, mắt vẫn dán vào người Nghiệt Sinh cho đến khi hắn bước ra khỏi tòa công pháp.
Không được lợi ích gì, Nghiệt Sinh bắt đầu chuyên tâm tu luyện, việc kiếm công pháp ngày mai sẽ vẫn bắt đầu, một ngày lại cứ vậy trôi qua.
Ngày hôm sau Nghiệt Sinh đang trên đường đến tòa tháp công pháp thì một tên người làm trong nhà hớt ha hớt hãi chạy đến.
“Có chuyện gì?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Thiếu gia, gia chủ có chuyện gấp triệu tập người ạ?”
“Mỗi mình ta hay cả các huynh, muội của ta?”
“Dạ tất cả ạ.”
Nghiệt Sinh nhướng mày, lập tức đi theo sau.
Rất nhanh hắn thấy trước mặt đã có đủ ba huynh muội gồm Bích Hoa, Phạm Nhật Vương, Phạm Thạch Long.
Bích Hoa nhìn hắn cười nói: “Tam huynh đến rồi.”
Phạm Nhật Vương cũng giữ gương mặt vui vẻ.
Chỉ riêng Phạm Thạch Long chẳng thèm nhìn Nghiệt Sinh mà còn nói: “Huynh đệ chúng ta không phải chỉ có ba người sao? Ở đâu lại có thêm tam huynh vậy!”
“Đại huynh, huynh nói vậy Tam huynh sẽ buồn thì sao?” Bích Hoa cằn nhằn nói.
Phạm Thạch Long không nói gì nữa.
Nghiệt Sinh cũng chẳng quan tâm mà đứng về hàng cạnh bên Bích Hoa, một lát sau Phạm Thạch Nghiêm mới đi đến.
Y lướt qua một lượt bốn người rồi nói: “Bí cảnh chỉ còn một năm nữa sẽ mở ra.”
“Bí cảnh? Chẳng lẽ là cái bí cảnh mà bốn đại thế lực chúng ta dành được sao?” Phạm Thạch Long phấn khích nói.
“Chính là nó, trong bốn người các con sẽ có ba vị trí đi vào đây, từ đây đến lúc đó mọi biểu hiện của các con đều sẽ là minh chứng để lựa chọn và người nào đạt thành tích lớn nhất trong bí cảnh sẽ có được Thương Khuôn Quyết.”
Câu Thương Khuôn quyết làm cho cả ba huynh muội đều giật mình, chỉ có Nghiệt Sinh hơi ngu ngơ.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Phạm Thạch Nghiêm cũng rời đi.
Nghiệt Sinh hiển nhiên biết về cái bí cảnh đó, hắn lúc ở Thượng Hoài tông đã nghe rất nhiều lần về nó, bí cảnh đã hiện ra rất lâu nhưng vẫn chưa chịu mở, nguồn năng lượng trong đó không quá lớn nên các đại thế lực ở cực bắc đã chấp nhận để lại cho bốn thế lực mạnh nhất ở miền trung với cái giá lớn.
Mỗi một thế lực sẽ được cử mười người, và Phạm Thạch Nghiêm lấy được ba suất cho vị trí các con của mình đã là quyền lực rất lớn.
Nghiệt Sinh muốn quay về phòng công pháp nhưng Phạm Thạch Long lại chặn đầu hắn.
“Ngươi còn không biết đường mà tự giác thoái lui.”
“Xin lỗi đại huynh, cơ hội này ta cũng muốn đạt được.”
“Ngươi nói cái gì!” Phạm Thạch Long mặt giận dữ tiến lên nắm chặt cổ áo của Nghiệt Sinh.
Bích Hoa lúc này mới chạy lại can ngăn: “Đại huynh, đừng như thế nữa! Tam huynh cũng có quyền cạnh tranh công bằng với chúng ta mà.”
Phạm Nhật Vương cũng bè thêm: “Tiểu muội nói đúng đấy, chúng ta phải cạnh tranh công bằng chứ đại huynh.”
Phạm Thạch Long bị nói như thế cũng buông cổ áo xuống, gã gắt giọng nói: “Vậy được, ba tháng sau đại huynh muốn cùng tam đệ đánh một trận công bằng, có được hay không?”
Nghiệt Sinh biết hiện tại đã không thể từ chối nên phải bấm bụng đồng ý, nếu không thì e rằng đối phương sẽ không để yên cho hắn ngày nào.
Mọi người giải tán, Nghiệt Sinh đi đến khu vực công pháp, hắn muốn thành thục một loại võ kỹ để có thể đánh nhau một trận qua loa với Phạm Thạch Long.
Vẫn như hôm qua, lão già canh giữ nơi này vẫn đi theo hắn.
“Thiếu gia vẫn chưa chọn được một môn công pháp như ý sao?”
Nghiệt Sinh lắc đầu, gần như mọi loại võ kỹ nơi này đều đã bị hắn xem qua hết, nhưng thật lòng chẳng có quyển nào vừa ý, hắn trong lòng nghĩ sẽ lựa chọn bừa một quyển để đối phó mà thôi.
Nhưng lúc này lão già bên cạnh bỗng nói: “Thiếu gia không giống lắm mấy người khác của Phạm gia.”
Câu nói làm Nghiệt Sinh có chút giật mình, hắn cố bình tĩnh nhìn lại lão già này, chẳng lẽ thân phận thật sự của hắn đã bị phát hiện.
“Ý của lão ta không hiểu lắm.”
Lão nói tiếp: “Phạm gia luôn tôn trọng quy củ và nguyên tắc, mọi người mang họ Phạm đều cứ thế cứng nhắc, thậm chí vì bảo đảm quy tắc mà ra tay tổn hại người khác, nhưng ta lại không cảm thấy điều này của thiếu gia.”