Nghiệt Sinh thở ra một hơi, cũng may không phải là thân phận của hắn bị phát hiện, hắn bình thản đáp: “Quy tắc cũng chỉ là con người đặt ra, con người cũng có thể thay đổi quy tắc mà thôi, cần gì phải tự gò bó chính mình trong luật lệ.”
“Nhưng những quy tắc đó đều được bảo vệ bởi hàng vạn người, vậy thiếu gia lấy cách nào mà thay đổi?”
“Không thay đổi được thì ta cùng lắm không thực hiện, quy tắc cũng chỉ là một quan niệm mà thôi.”
Câu nói làm cho lão già phía trước có chút bất ngờ, đúng vậy, quy tắc cũng chỉ là một khái niệm mà nhiều người tự cho là đúng mà thôi.
“Thiếu gia, ta có một môn võ kỹ luyện thương, không biết thiếu gia có hứng thú học không?”
Nghiệt Sinh ngạc nhiên, trầm ngâm một chút thì hắn đáp: “Cũng được, lão có thể cho ta coi được không.
Lúc này lão già đấy kéo tay của Nghiệt Sinh đi xuống phía dưới tầng trệt, rồi lại từ một kệ sách trống, lão ta đưa tay vào kéo một thanh gỗ ngang, kệ sách liền mở ra một khoảng hở sau lưng.
Nghiệt Sinh nhìn thế thì có chút nghi ngờ và khó hiểu.
Nhưng cảm thấy lão già không phải người xấu nên hắn cũng quyết mà đi theo, quan trọng nhất là hắn cảm thấy lão cũng sẽ không quá mạnh khi mà cảnh giới chỉ là Khối Nguyên cảnh.
Bước vào bậc thang hướng xuống dưới, nơi này được xây dựng cũ kỹ và u tối, lão già thắp lên mấy ngọn đuốc bên được xếp dọc hai bên thì mới sáng lên được chút.
Rất nhanh đã đến xuống dưới, Nghiệt Sinh nhảy lùi lại, bởi bên trong đây ngoài thương ra thì hắn không thấy có một quyển võ kỹ nào cả.
“Lão lừa ta?”
“Không thưa thiếu gia.”
“Trong đây chẳng có quyển võ kỹ nào cả, chỉ toàn là thương với thương, ngươi lấy gì để đưa ta học?”
“Võ kỹ chính là ta, ta sẽ trực tiếp dạy cho thiếu gia.”
Dứt lời, lão ta cầm lấy thanh thương cũ kỹ nhất đang bên cạnh, một chiêu thương pháp được lão thực hiện.
Nghiệt Sinh từ bất ngờ, mong đợi chuyển sang thất vọng và có chút nhàm chán, bởi môn thương pháp này thật sự chẳng đẹp mắt chút nào.
“Thế nào lợi hại chứ!”
Nghiệt Sinh gật đầu lia lịa, hắn vớ luôn một thanh thương gần đó rồi thực hiện lặp lại mọi hành động vừa rồi của lão.
Đến khi kết thúc, lão đó vẫn hướng ánh mắt không thể tin được vào chỗ của Nghiệt Sinh.
Thực ra môn thương pháp của lão vô cùng vô cùng bất quy tắc, nó theo kiểu rằng xem cây thương như một thứ tầm thường nhất.
Mà mấy cái bất quy tắc vô cùng phù hợp với Nghiệt Sinh, bởi chính hắn đã luyện Dạ Thú Thức của Tam Ý Thế Quyền bất quy tắc theo kiểu tương tự.
“Haha, tốt lắm.”
Nghiệt Sinh gãi đầu, hắn đang muốn lựa lời mà rời đi, nhưng lão già này đã rất nhanh múa thêm mấy chiêu.
“Khoan đã…” Nghiệt Sinh muốn mở miệng nói.
Bỗng lúc này khí thế của lão già tăng vọt, thanh thương của lão phát ra tiếng gào thét hỗn loạn, xung quanh nó xuất hiện một lớp sức mạnh vô hình làm rung động cả không khí.
Nghiệt Sinh hiển nhiên biết cái này, tu luyện v·ũ k·hí sau một thời gian sẽ thành công và đạt được những sức mạnh mới, nếu người tu kiếm thì là kiếm khí, kiếm ý, kiếm hình, kiếm chủ, còn nếu tu thương thì chắc chắn là thương khí, thương ý, thương hình, thương chủ.
Mọi thứ vẫn chưa dừng lại, rất nhanh áp bức từ lão khiến cho Nghiệt Sinh phải lùi lại mà thở dốc, cảm giác như lúc này lão chỉ cần muốn thì một luồng sức mạnh sẽ kết liễu đời của hắn, xung quanh thanh thương hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một luồng khí đang bao bọc lấy nó.
Nghiệt Sinh không chịu nổi áp lực mà quỵ xuống, lúc này lão mới thu hồi thanh thương lại.
“Thế nào, có thể tập theo được không?”
Nghiệt Sinh cười khổ rồi lắc đầu.
Lão dìu hắn dậy rồi giới thiệu qua loa mấy thanh thương ở đây, mỗi chiếc đều là vật đã cùng đi với lão.
“Lão rốt cuộc là ai?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
“Ta ư? Tên cũ có lẽ là Phạm Hùng.”
“Họ Phạm?”
“Đúng vậy, hay ta còn là em trai của gia chủ hiện nay, Phạm Thạch Nghiêm.”
Nghiệt Sinh bất ngờ, hắn chưa từng nghe về việc này, mà hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra được một người em trai của gia chủ đáng ra bây giờ phải là trưởng lão cao tầng lại đang là một lão già canh giữ tòa công pháp.
“Thế nào, có muốn học chứ?”
Nghiệt Sinh gật đầu, có ngu mới là không học, thứ sức mạnh lúc nãy thực sự quá thu hút hắn.
Thế là ba tháng tiếp theo, nơi này chính là chỗ đến của Nghiệt Sinh, mà Phạm Thạch Long hay ai khác cũng không hề đến tìm hắn kiếm chuyện.
Nghiệt Sinh cũng đã hiểu biết hơn về chuyện của Phạm Hùng, y vốn là một người có thiên phú cao nhất ở thế hệ đó, nhưng tính tình lại rất ghét quy tắc và gò bó, hơn nữa khi chứng kiến các anh em của mình tương tàn vì muốn có được Thương Khuôn Quyết và chiếc ghế gia chủ, y đã có một quyết định táo bạo mà chẳng ai dám nghĩ đến.
Chính là phối hợp với Phạm Thạch Nghiêm để dành chiến thắng trong cuộc đua đến chức vị gia chủ, mọi chuyện cuối cùng cũng thành công, theo thỏa thuận ban đầu thì quyển Thương Khuôn quyền sẽ thuộc về Phạm Hùng, còn chức vị gia chủ sẽ là của Phạm Thạch Nghiêm.
Nhưng có một thỏa hiệp mà Phạm Thạch Nghiêm đã không tuân theo khi mà y lúc giữ chặt được chiếc ghế gia chủ này, y đã bất chấp g·iết hết những người anh em khác và đưa ra các luật lệ tàn bạo hơn, bên cạnh đó còn cưỡng ép Phạm Hùng phải giao Thương Khuôn quyết.
Vì muốn đối đầu nhưng tình thế bị dồn vào đường cùng, Phạm Hùng đã học tập Thương Khuôn Quyết và sau đó tạo nên một thương pháp đối lập chính là Thương Vô Quyết.
Sau đấy thì y bị Phạm Thạch Nghiêm đẩy vào tòa công pháp và xóa hết mọi tên tuổi, đây là phần thưởng mà Phạm Thạch Nghiêm ban cho người có công trong trận c·hiến t·ranh giành chức vị gia chủ.
Hiển nhiên phần thưởng mà Phạm Thạch Nghiêm dành cho người có công ở đây chính là chừa cho một con đường sống.
Nghiệt Sinh nghe được câu chuyện này cũng có nhiều cảm xúc xảy đến, khi quyền lực và sức mạnh lên ngôi, người ta sẵn sàng chém g·iết nhau kể cả huynh đệ để có được nó.
Cứ thế ba tháng đã trôi qua, trận đối đầu của Phạm Nghiệt Sinh trong thân phận Phạm Tinh và Phạm Thạch Long cuối cùng cũng đến.
Lúc này phía dưới có các thế hệ trẻ tuổi của Phạm gia, hiển nhiên Phạm Bích Hoa và Phạm Nhật Vương cũng đã có mặt.
Ở phía trên bên trái võ đài, có một mái che lớn, ở dưới có hơn mười người đang ngồi đấy, trong đó ở giữa là Phạm Thạch Nghiêm, xung quanh hiển nhiên là các cao tầng khác.
Nhìn thấy Nghiệt Sinh cầm lấy một thanh thương đã rỉ sét, Phạm Thạch Long lập tức châm biếm: “Tam đệ, ngươi lấy cây thương đó ở tiệm phế liệu nào vậy?”
“Đại huynh, thương xấu hay đẹp cũng chẳng quan trọng bằng việc ai là người cầm thương.”
Câu này làm cho Phạm Thạch Long khó chịu, y cầm trên tay thanh thương nhị đẳng màu xanh lục, phần đỉnh thương làm to hơn những thanh thương bình thường, trên cán thương vẽ họa tiết một con giao long uốn lượn.
Cây thương của Nghiệt Sinh thì đối lập hẳn, phần đầu thương đều đã rỉ sét, cán thương cũng chả khác mấy khi màu của nó đã bị phai gần hết.
“Đừng nói nhiều nữa, bắt đầu đi.” Phạm Thạch Nghiêm tuyên bố, mà trận đánh này sẽ không có quá nhiều quy tắc, chỉ cần đánh không c·hết thì muốn làm gì cũng được, không được phép đầu hàng bởi điều này là cấm kỵ đối với Phạm gia.
Nghiệt Sinh có chút căng thẳng, hắn cũng nghe được loáng thoáng có rất nhiều trận giao đấu xảy ra c·hết người hoặc là b·ị đ·ánh cho đến tàn phế suốt đời.
Mà Phạm Thạch Long lại là người được xưng tụng gần như mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi này của Phạm gia.