Phạm Thạch Long là người tiến lên trước, thanh thương của y được chém từ trên cao xuống.
Nghiệt Sinh dùng thanh thương của bản thân đỡ lấy nhẹ nhàng làm cho mọi người có chút ngạc nhiên.
Thương pháp của Phạm Thạch Long lấy sức mạnh làm nền tảng, nhưng bọn chúng không biết Nghiệt Sinh có sức mạnh thân thể vượt trội, đặc biệt là khi đã đạt đến Khối Nguyên cảnh.
Phạm Thạch Long thu thương, chân dậm mạnh xuống đất, dồn lực đem thương đâm về trước.
Nghiệt Sinh né sang một bên, đâm hụt thương sang bên trái của Phạm Thạch Long.
“Tam đệ, ngươi mù à?”
Lúc này Nghiệt Sinh dồn sức uốn cong đầu thương về bên phải, rất nhanh đàn hồi lại làm cho thương đánh vào người của Phạm Thạch Long làm cho y phải lui về sau.
Nghiệt Sinh lần này chủ động tiến lên trước, hắn đâm thương một lần nữa bị lệch về một bên.
Phạm Thạch Long biết bài lùi lại nhưng lúc này Nghiệt Sinh trực tiếp ném luôn cây thương đi về chỗ của y làm cho y bất ngờ né hẳn sang một bên.
Lúc này Nghiệt Sinh đã chạy đến sau lưng y, một đấm xuất ra làm cho y phải cực lực mới chống trả được.
Nghiệt Sinh đánh cho y lùi về bên phải, bản thân thì đi nhặt lại cây thương của mình.
“Cái gì kia! Thương có thể đánh nhau kiểu đó à.”
“Ném cả thanh thương của mình đi sao?”
“Vũ khí chính là thứ luôn gắn bó với tu tiên giả, vậy mà hắn ta lại tùy ý vứt đi như vậy, thiếu gia dòng chính làm vậy thì còn quy củ gì nữa!”
Mọi người bàn ra, tán vào, hiển nhiên đa phần là không thích trước cách đánh của Nghiệt Sinh.
Phạm Thạch Long mới là giận dữ nhất, không phải là bị Nghiệt Sinh trêu đùa, mà là y cảm thấy Nghiệt Sinh không hề tôn trọng chiếc thương trong tay của mình, đó là trái với tôn chỉ của Phạm gia, không bắt buộc phải luyện thương, nhưng nếu đã cầm cây thương lên thì phải xem nó như bạn đời của mình.
Y giận dữ, nguyên lực được vận chuyển.
“Ồ, hóa ra là lôi nguyên tố sao?” Nghiệt Sinh vu·ng t·hương, biểu cảm có chút hứng thú, không hiểu sao bây giờ mỗi lần đánh nhau hắn lại luôn có chút phấn khích.
Thanh thương của Phạm Thạch Long được đâm thẳng, tiếng của đòn này như hàng ngàn con chim đang ở nơi này, một mũi tên lôi với hình dáng của đầu thương bắn ra.
Tốc độ quá nhanh làm cho Nghiệt Sinh có chút chật vật né sang một bên.
Chưa dừng lại ở đó, Phạm Thạch Long rất nhanh tiếp cận đến, tốc độ của y khi vận dụng nguyên lực đã nhanh hơn rất nhiều.
Đặc biệt là đòn đánh bằng thương vô cùng nhanh thậm chí ánh mắt của Nghiệt Sinh không theo kịp, nếu vận dụng Hỏa Thể Hóa Pháp thì vẫn được nhưng hắn không thể bởi không muốn thân phận bị nghi ngờ.
Nghiệt Sinh đưa thanh thương lên, may mắn đỡ được một đón đánh quét của đối phương.
Nhưng Phạm Thạch Long không dừng lại ở đó, gã tiếp tục dồn sức rồi vung mạnh lần nữa, lúc này Nghiệt Sinh mới tung chiêu bài của mình, hắn nhắm mắt lại, vậy mà lại có thể dùng thương đánh bật lại thanh thương của gã.
Xung quanh thanh thương của Nghiệt Sinh như có một luồng khí nhẹ.
Điều này làm cho tất cả đều ngạc nhiên, thương khí, đẳng cấp đầu tiên khi mà người tu thương đạt đến.
“Ở độ tuổi này đạt được thương khí cũng xem như là thiên tài rồi.” Một cao tầng nói khi chứng kiến thấy.
Một tên khác cũng nhanh đáp: “Nhưng cảm giác thương khí này làm cho ta có chút không thích.”
Thương khí hay mọi cảnh giới về sau đều có đặc điểm riêng biệt với mỗi người, đặc điểm ấy phụ thuộc vào thương pháp hay tính cách, thậm chí là cách nhìn nhận về thương trong tay.
Nếu người khác biết Nghiệt Sinh chỉ trong ba tháng đã có được thương khí chắc sẽ quỳ xuống bái lại hô lên đại thiên tài.
Được như này phần lớn cũng là do sự dạy dỗ từng bước một trong ba tháng của Phạm Hùng, khác biệt với những người khác đều muốn dạy xem v·ũ k·hí trên tay như là một phần của mình, tôn trọng nó thậm chí bảo vệ nó bằng tính mạng.
Thứ mà Phạm Hùng luôn nhắc đi nhắc lại rằng thương hay kiếm, cuối cùng cũng chỉ là v·ũ k·hí để phục vụ chủ nhân, nó là thuần phục chúng ta chứ không phải chúng ta muốn làm nô lệ cho nó.
Nghiệt Sinh cũng đồng tình với ý kiến này, v·ũ k·hí suy cho cuối cùng cũng chỉ là g·iết người hoặc là bảo vệ người, nếu như vì bảo trì v·ũ k·hí mà tự làm tổn hại bản thân thì rõ ràng chỉ có lũ điên.
Mà đáng tiếc là trong thế giới này, lũ điên trong suy nghĩ của Nghiệt Sinh thực sự rất nhiều.
Phạm Thạch Long lùi lại, trên mặt có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh thái độ lại chuyển sang khinh miệt.
“Tam đệ, cũng xem như có chút dòng máu Phạm gia, nhưng đừng tưởng chỉ rằng có mỗi đệ là có thương khí.”
Dứt lời, khí thế từ thanh thương của Phạm Thạch Long tăng cao, áp bức của hai người chạm vào nhau khiến cho các đệ tử Phạm gia nhỏ tuổi phía dưới cảm thấy run rẩy.
Phạm Bích Hoa chăm chú, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cầu mong Phạm Thạch Long chiến thắng, bởi vì dù sao thì y cũng là anh ruột của nàng.
Phạm Nhật Vương thì vẫn giữ lấy khuôn mặt bình thản, y cũng giống như Phạm Tinh là người con vợ thứ của Phạm Thạch Nghiêm.
Cả hai cầm chặt thanh thương rồi từng bước chậm rãi đến gần.
Hai thanh thương v·a c·hạm vào nhau, cả hai chính là muốn đọ thương khí.
Nghiệt Sinh vừa vào liền có chút chịu không nổi, thanh thương của hắn dần bị đẩy về sau, dù gì hắn cũng chỉ mới đạt được cảnh giới thương khí này cách đây mấy ngày, còn đối phương đã là mấy năm.
“Đáng ghét, ta muốn thắng trận này.” Nghiệt Sinh thầm nói trong lòng, hắn siết chặt bàn tay, miệng gào lên.
Nhờ vào sức lực thân thể nên Nghiệt Sinh cầm chừng và đã làm quen được với nhịp độ.
Phạm Thạch Long thấy thế cực kỳ khó chịu, y cũng thét lên, sức mạnh thương khí gia tăng chóng mặt.
Nghiệt Sinh lại bị đẩy lùi xuống.
“Mẹ nó! Ta không cầm thương thì thôi, cầm thì phải vô địch, từ nay ta sẽ một thương xưng bá, hai thương xưng đế, ba vương diệt giới.” Nghiệt Sinh thầm nói trong lòng, lúc này thương ý của hắn bạo phát, lúc đầu hắn vẫn nghi ngờ về lựa chọn về thương, nhưng bây giờ hắn quyết tâm trong lòng, dùng thương bình thiên hạ.
Thương khí lột xác, khiến cho Nghiệt Sinh trong phút chốc lấy lại được thế cân bằng.
Chưa dừng ở đấy, Nghiệt Sinh âm thầm vận dụng Hỏa Thể Hóa pháp ở một mức độ nhẹ để không có biểu hiện bên ngoài, rất nhanh hắn đẩy lui được Phạm Thạch Long.
Ánh mắt của tất cả đều kinh ngạc, riêng Phạm Thạch Nghiêm thì hừ lạnh một cái.
Riêng Phạm Thạch Long thì còn đang cảm thấy hiện thực như một giấc mơ, hắn đang đọ thương một người kém mình đến năm tuổi, và đang bị thua thế.
“Tên khốn.” Phạm Thạch Long gào lên, lôi nguyên lực vận dụng cùng với thương khí đẩy Nghiệt Sinh bật ngã về sau.
“Ta đầu hàng.” Nghiệt Sinh cắm thương xuống đất, đối phương đã nóng lên, hắn không hề có cơ hội chiến thắng, cố gắng chỉ là ăn đánh.
Thực ra mà nói, Phạm Thạch Long vô cùng mạnh, cho dù Nghiệt Sinh dùng toàn bộ sức mạnh hiện tại cũng không có mấy tự tin có thể chiến thắng được y.
“Cái gì hả? Tên khốn.” Phạm Thạch Long không cam tâm, đọ thương thất bại vừa rồi khiến y cảm thấy đau đớn, như lòng tự tôn của bản thân bị người khác bóp nát.
Y muốn tiến lên thì một luồng áp bức tiến đến, thứ sức mạnh này khiến cho Nghiệt Sinh và cả Phạm Thạch Long đều bị đè xuống mặt sàn đấu.
Đây chính là sức mạnh đến từ Phạm Thạch Nghiêm.
Nhưng đối với Nghiệt Sinh, cảm giác nó mang đến không hề đáng sợ như Phạm Hùng đã từng thể hiện.
“Trận đấu kết thúc rồi, giản tán hết đi.” Phạm Thạch Nghiêm trầm giọng nói.
Đệ tử phía dưới kể cả Bích Hoa và Nhật Vương đều giải tán theo lời này.
Các cao tầng cũng lần lượt rời đi, Phạm Thạch Long liếc mắt sát ý về hướng của Nghiệt Sinh rồi lại chạy theo Phạm Thạch Nghiêm.
“Phụ thân à, ta khi nãy chỉ là sơ ý một chút.”
Nghiệt Sinh thở dài ra một hơi rồi quay lại chỗ của Phạm Hùng, trận đánh cứ thế kết thúc.