Một tay Nghiệt Sinh nhấc chiếc hộp lên, thành công ă·n c·ắp, hắn thở phào ra một hơi rồi chạy nhanh về phòng của mình.
Nghiệt Sinh cẩn thận đóng cửa và quan sát xem có ai xung quanh không, nhưng khi mở chiếc hộp ra thì bên trong lại chẳng hề có linh thạch hay bất cứ thứ gì quý giá, thay vào đó chỉ là một tờ giấy vàng ố.
Phạm Nghiệt Sinh lấy tờ giấy lên rồi đọc nội dung trong đó, trong lòng thực sự đang rất muốn xé nát nó ra.
“Tuân Hà, Chân Tinh môn là tâm huyết cả đời của ông, nhưng cái tâm huyết này lại thất bại thảm hại nên mới dẫn đến c·ái c·hết của cha, mẹ con. Ông xin lỗi con vì đã khiến con rơi vào hoàn cảnh như này. Con hãy sống sót thật tốt và đừng bao giờ có ý định trả thù hay xây dựng lại Chân Tinh môn, bọn chó Thái Tinh môn sẽ không bao giờ tha cho chúng ta một đường sống.”
Phạm Nghiệt Sinh bỏ lại tờ giấy ngay ngắn vào hộp, khuôn mặt của hắn trầm tư.
Nội dung bức thư không quá dài nhưng đủ để hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra tông chủ cũng chỉ là một đứa cháu đang cố níu lấy tâm huyết ông mình.
Câu chuyện này đã động đến tình cảm của Phạm Nghiệt Sinh.
Hắn quay về căn phòng của tông chủ rồi đánh thức y dậy.
“Xin tông chủ thứ tội, đệ tử… là lỗi của đệ tử.” Phạm Nghiệt Sinh đang quỳ nói, hai tay của hắn dâng lên chiếc hộp này.
Tuân Hà nhìn thấy vậy không những không tức giận mà còn mỉm cười, y xoa đầu của Nghiệt Sinh nói: “Về phòng ngủ đi, không đủ giấc sẽ không thể phát triển chiều cao đâu.”
Sáng sớm hôm sau, cả tông môn có quy tắc dậy và cùng nhau tập thể dục, Phạm Nghiệt Sinh và Liên Ngọc cũng tham gia cùng.
Bài tập thể dục gồm có tám môn với những động tác đơn giản như xoay người, vặn eo, tông chủ cũng tham gia rồi vừa tập vừa hô.
“Sư huynh, cô bạn đi cùng huynh thật xinh đẹp.” Lý Tam, một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, y ốm và dài như một khúc tre, mái tóc cũng rất giống Phạm Nghiệt Sinh với chiều dài chỉ năm phân và chẻ ba, bảy.
“Sao lại gọi em là sư huynh, em nhỏ tuổi hơn anh mà.” Phạm Nghiệt Sinh ngại ngùng nói, mặc dù hắn cũng đoán được sơ bộ lý do.
“Huynh là thánh truyền đệ tử, là đại sư huynh của tất cả chúng ta.”
“Đúng đấy, cấp bậc cao thì tất nhiên là sư huynh.” Một cô nương bên cạnh cũng nói theo Lý Tam, nàng tên Vũ Kiều, là một nữ nhân xấu xí với vết bớt màu tím lớn che hết một nửa khuôn mặt, nhưng đổi lại vóc dáng vô cùng đẹp mắt.
Lúc này Bích Huệ, trưởng lão duy nhất của Chân Tinh môn mới quát lớn: “Ba đệ tử kia mau tách ra khỏi hàng rồi chạy mười vòng cho ta.”
Phạm Nghiệt Sinh, Vũ Kiều, Lý Tam mới chạy cùng nhau, tuy bị phạt, nhưng cả ba đều vui vẻ cười tươi, đã lâu lắm rồi Nghiệt Sinh mới nở một nụ cười tươi như thế này.
Xong buổi tập thể dục khoảng hai mươi phút, cả tông môn tập hợp lại ăn sáng, buổi sáng này món ăn là một chén cháo măng.
“Cảm ơn đại sư huynh.” Mười bốn đệ tử đồng thanh hô lên trước khi bắt đầu ăn.
Phạm Nghiệt Sinh ngơ ngác nhìn xung quanh, Liên Ngọc cũng thế.
Nhìn thấy bộ mặt đó làm cho cả tông môn phì cười.
Vũ Kiều đang ngồi đối diện gấp một miếng măng cho Nghiệt Sinh rồi nói: “Hôm nay là ngày của sư huynh nên chúng ta mới được ăn ngon như vậy.”
Nghiệt Sinh gãi đầu ngại ngùng cúi mặt xuống.
Còn Liên Ngọc thì nhìn vào chén cháo măng, nó quá đơn sơ so với những gì mà nàng từng ăn.
Đây thật sự ngon sao? Liên Ngọc đưa chén cháu lên ăn một muỗng, vị ngọt của hạt gạo, vị đắng, ngọt hậu của măng hòa huyện vào nhau.
“Ngon quá.” Liên Ngọc không tự chủ thốt lên rồi bất ngờ ăn nhanh thêm mấy thìa, những món ẩm thực cao sang trước kia mà nàng thưởng thức đều chìm vào quên lãng.
Sau buổi ăn sáng chính là lúc tu luyện, Phạm Nghiệt Sinh và Liên Ngọc được đưa mỗi người một quyển công pháp tu luyện, nó được ghi trên những vỏ cây ghép thành do tông môn muốn tiết kiệm chi phí giấy mực.
Tên của quyển công pháp là Chân Tinh Tu Công, trên đây thật ra chỉ là để ghi nhận một số cách thức để cảm nhận được thực tâm, nói không ngoa khi nó còn thua kém kiến thức trong đầu của Phạm Nghiệt Sinh.
Nhưng vẫn có một số kiến thức mới, Nghiệt Sinh miệt mài nghiên cứu với hy vọng tìm thấy cây tre bên trong thực tâm của hắn.
Đến tối, Tuân Hà lại tìm đến hắn.
Trước mặt của Phạm Nghiệt Sinh bây giờ là ba khối linh thạch của hắn.
“Đây là của ngươi, đã qua một ngày, ngươi có thể lấy đi và rời khỏi đây nếu muốn.”
Nghiệt Sinh nghe thấy vậy hết sức hoang mang, nhưng sau một vài giây hắn quyết định sẽ ở lại đây, còn ba viên linh thạch xem như học phí.
Thời gian yên ổn trôi qua được một năm cho đến khi Liên Ngọc phải rời đi.
“Anh à, bé nhất định sẽ tìm đến anh.” Liên Ngọc rưng rưng nước mắt, kế bên của nàng bây giờ chính là lão giả suốt mấy năm nay vẫn âm thầm bảo vệ nàng.
Lão mới xuất hiện vào hôm qua và thông báo với Liên Ngọc rằng cha của nàng đang bệnh rất nặng.
“Yên tâm về đi, sau này ta sẽ tìm bé.”
“Hứa rồi đó nha, bé ở Liên Gia chờ anh.” Liên Ngọc ngoặc tay xong với Nghiệt Sinh mới chịu bước vào xe ngựa, tiếng khóc của nàng ngày càng lớn hơn.
Lão giả nhìn về phía của tông chủ Tuân Hà rồi ném cho y một túi linh thạch lớn tầm khoảng mười viên.
“Đây là kinh phí cho tiểu thư của ta đã ở đây một năm.”
Đám đệ tử đang đượm buồn vì chia tay Liên Ngọc khi thấy cảnh này cũng không thể tự chủ được mà run lên.
“Tông chủ bình tĩnh, chúng ta phải giữ thể diện tông môn.” Bích Huệ bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy bàn tay của Tuân Hà đang run lắc dữ dội khi cầm lấy túi linh thạch.
“Ta…” Tuân Hà trong đầu đang mở ra một viễn cảnh, hắn muốn tràn ra một loạt câu như “Liên Ngọc là đệ tử tốt của ta, không cần phải tiền bạc gì ở đây cả, hãy nhớ một ngày ở Chân Tinh môn thì mãi mãi là đệ tử của Chân Tinh môn.” Sau câu này sẽ ném lại túi tiền về chỗ lão giả.
Nhưng những thứ này chỉ tồn tại trong ý nghĩ, Tuân Hà vẫn là từ từ đưa túi bạc vào bên trong áo.
Lão giả lúc này mới nói chuyện với Phạm Nghiệt Sinh: “Ngươi đã giúp đỡ tiểu thư trong thời gian qua, nói đi, muốn cái gì?”
Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về Phạm Nghiệt Sinh, đây là cơ hội ngàn vàng mà bao người ngưỡng mộ.
“Linh thạch, linh thạch.” Những âm thầm nhẹ nhàng sau lưng Nghiệt Sinh vang lên.
“Ta muốn hỏa nguyên pháp.” Câu nói làm mọi người giật mình.
Khi vượt qua bốn giai đoạn ban đầu là Quan Giới cảnh, Động Giới cảnh, Cảm Giới cảnh, Vận Giới cảnh thì sẽ cần có linh pháp để tu luyện theo đúng hệ của bản thân, linh pháp theo hệ nguyên tố sẽ được gọi là nguyên pháp. Linh pháp cũng có thể được gọi là công pháp.
Lão già nhướng mày, giọng có chút ngạc nhiên: “Nguyên tố bên trong thực tâm của ngươi đã bị tác động hủy đi, cả đời này đã định sẵn không thể tu luyện được.”
Mấy đệ tử khác nghe thấy liền kinh ngạc, hóa ra Nghiệt Sinh là bị người khác ám hại.
“Ta muốn thử.” Phạm Nghiệt Sinh vẫn kiên quyết.
“Được, vài ngày sau ta sẽ mang một bộ hỏa nguyên pháp cho ngươi.” Lão nói xong thì leo lên xe quất ngựa rời đi.
Tới khi hình bóng hai người biến mất, Tuân Hà mới nhảy dựng lên hú hét như một con khỉ già.
“Tông chủ, tông chủ, mau cứu người, ổng bị lên máu rồi.”
Tuân Hà nhảy được mấy cái thì ngất xỉu nằm le lưỡi giữa sân, miệng vẫn đang nhe răng cười to.