Nghiệt Sinh vào đến tầng hầm, Phạm Hùng đã ở đấy sẵn, thấy Nghiệt Sinh cuối cùng cũng đã ngộ được điều căn bản về thương khí, y nói: “Ngươi thiên phú cực cao nhưng đối với cảm ngộ về thương vẫn còn kém, cũng may ít nhất ngươi đã có được sự kiên định.”
Nghiệt Sinh bỗng quỳ xuống một chân, chân thành nói: “Ơn dạy dỗ của người, ta xin khắc ghi trong lòng."
Phạm Hùng cười ha hả rồi đỡ Nghiệt Sinh dậy.
Lúc này y bỗng tỏa nhẹ một chút khí thế, từ dưới mặt sàn dần run lên, rất nhanh một thanh thương từ dưới đó phá sàn bay lên.
Thanh thương dài hai mét, nửa phần cán thương đầu màu bạc sáng, nửa phần cán thương sau lại có đoạn đen và vàng xen kẻ, nhủ thương màu đỏ đậm, đầu thương tiễn hình mang màu vàng nhạt.
Khí thế của thanh thương khiến cho Nghiệt Sinh cảm nhận được nó giống như đã trải qua rất nhiều trận chiến.
Phạm Hùng giải bày: “Thanh thương này có tên Dương Tiễn thương, là ta lấy được sau một đoạn tranh đoạt bí cảnh mà tưởng chừng đ·ã c·hết, đẳng cấp tứ đẳng, nay ta tặng lại nó cho con.”
Nghiệt Sinh cầm lấy chiếc thương, nhưng chiếc thương dường như không muốn được cầm bởi hắn, thanh thương cứ run lên, Nghiệt Sinh bộc phát thương khí thì mới có thể tạm trấn được nó.
“Cứ từ từ, có lẽ phải đến khi có thương ý thì con mới có thể dùng được nó.”
Tứ đẳng thương, e rằng cả Phạm gia cũng chỉ có một chiếc, hắn vậy mà lại đang cầm được, nếu để chuyện này lộ ra e rằng biết bao thế lực sẽ nhắm vào hắn.
Nghiệt Sinh cảm ơn Phạm Hùng rồi cẩn thận cất nó vào nhẫn trữ vật.
“Nhẫn trữ vật của con vậy mà nó thể chứa nổi nó!” Phạm Hùng còn đang phân vân sẽ để cho Nghiệt Sinh mang Dương Tiễn thương đi như thế nào.
“Dạ vâng, đây là món quà của sư phụ con lúc trước.”
Nghiệt Sinh rời đi được một hồi lâu thì Phạm Thạch Nghiêm đi đến tìm Phạm Hùng.
“Ngươi dạy nó dùng thương?”
“Gia chủ, chẳng lẽ dạy cháu dùng thương cũng sai sao?”
“Không sai, nhưng mong ngươi đừng có ý định dùng nó để đấu với ta, nếu không thì cùng lắm ta sẽ g·iết cả hai, ngươi đừng quên ta đã làm thế nào để ngồi lên vị trí này.”
Ngày hôm sau lại có thêm chút biến cố, có người tung tin rằng Nghiệt Sinh khinh miệt khả năng dùng thương của Phạm Thạch Long giống như cầm chuối ném người.
Phạm Nghiệt Sinh nghe được mấy tin đồn kiểu này thì có chút cảnh giác, hiển nhiên có người đang nhắm vào hắn.
Cũng may Phạm Thạch Long sau trận đánh với Nghiệt Sinh đã bế quan tu luyện, có lẽ y cũng nghe được mấy lời trên nhưng đã cố dẹp qua để chuyên tâm tu luyện.
Sau thời gian điều tra không ra, Nghiệt Sinh cũng chỉ có thể bỏ mặc, hắn chỉ mong Phạm Thạch Long bế quan lâu lâu một chút, nếu không với tính cách của y kiểu gì chả tìm đến hắn gây chuyện.
Thời gian cứ vậy trôi qua, Nghiệt Sinh ngày nào cũng sẽ đến tìm Phạm Hùng luyện thương đôi chút, tối hắn lại chăm chỉ tu luyện để củng cố cảnh giới.
Cho đến khi một hôm khoảng tầm một tuần sau, Nghiệt Sinh bắt gặp được một thị vệ đang trên tay nắm dây cổ một con Khuyển Xoáy, đây chính là thứ yêu thú lần trước mà Hoạt Chiêu dẫn đến để t·ruy s·át Phạm Tinh thật sự.
Thời gian qua hắn vẫn nghe ngóng về Hoạt Chiêu nhưng mọi thứ đều đã bị đứt đuôi.
Nghiệt Sinh lập tức tiếp cận tên thị vệ kia.
“Ngươi đang dẫn lấy yêu thú của ai?”
Tên thị vệ thấy là Nghiệt Sinh liền cúi đầu nói: “Dạ thưa tam thiếu gia, đây là yêu thú của đại thiếu gia, ta được phụ trách trông coi ạ.”
Nghiệt Sinh cau mày, nói tiếp: “Là của đại huynh nhưng tại sao bấy lâu nay ta mới bắt gặp một lần.”
“Dạ thưa, đàn Khuyển Xoáy này luôn b·ị b·ắt nhốt trong gia viên của đại thiếu gia, hôm nay con này có vấn đề nên ta mới mang ra ngoài tìm thuốc trị ạ.”
Nghiệt Sinh gật đầu, sau đó hắn cúi xuống xoa đầu con Khuyển Xoáy rồi nói: “Nó thật biết nghe lời, có thể cho ta mấy con được không?”
“Dạ không được thưa tam thiếu gia, đại thiếu gia rất quý tụi này, huống chi lần trước còn không hiểu sao mất hết năm sáu con, bây giờ số lượng cũng chỉ còn có bốn thôi.”
“Kì lạ thế? Nó xảy ra vào khoảng thời gian nào?"
“Cũng chỉ mới đây thôi tam thiếu gia, chắc tầm sáu bảy tháng trước.”
Nghiệt Sinh gật đầu, đây đúng là khoảng thời gian mà Phạm Tinh bị vây g·iết, như thế manh mối đầu tiên đã có, mà Phạm Thạch Long với tính cách đó có khả năng rất cao chính là h·ung t·hủ.
Rất nhanh hắn bắt đầu điều tra mọi thứ liên quan đến Phạm Thạch Long, cuối cùng hắn đã xác định được quả thật có một thị vệ tên Hoạt Chiêu từng đi theo y.
Như vậy thì có thể chắc chắn trăm phần trăm Phạm Thạch Long chính là h·ung t·hủ của mọi chuyện, không ngờ bên cạnh tính cách hùng hổ, bất chấp đạo lý, bên trong y còn là con người mưu cao, kế bẩn, sẵn sàng g·iết c·hết huynh đệ ruột thịt của mình.
Nghiệt Sinh siết chặt tấm lệnh bài mà Phạm Tinh đưa cho hắn.
“Ngươi yên tâm, ta đã dùng thân phận của ngươi thì mối thù của ngươi cũng hãy để ta xử lý.”
Nghiệt Sinh chuyên tâm tu luyện, cuối cùng bốn tháng nhanh chóng trôi qua, Phạm Thạch Long lúc này cũng đã xuất quan.
Nghiệt Sinh đang muốn tìm y dò hỏi một chút thì một tên thị vệ đi đến đưa cho hắn một bức thư, người gửi chính là Phạm Thạch Long, trên đó đề ra dòng chữ: “Một trận sinh tử, Hoạt Chiêu là người của ta, bãi đất Lá Ngàn, đêm tối ngày hôm nay.”
Nghiệt Sinh bóp chặt tấm thư, bãi đất Lá Ngàn là một bãi đất trống phía sau Phạm gia, khi xưa nó vốn là một mảnh khoáng linh thạch nhưng đến bây giờ đã cạn kiệt nên liền thành đất trống.
Mà nội dung cũng thể hiện rất rõ, chính y cũng đã thừa nhận rằng bản thân là người sai khiến Hoạt Chiêu.
Nghiệt Sinh quyết tâm trong lòng nhất định phải một trận g·iết c·hết Phạm Thạch Long cho dù hậu quả ra sao, thù của Phạm Tinh, hắn sẽ trả giúp.
Đang quyết tâm thì Bích Hoa tìm đến, nàng mang theo một chút điểm tâm đến rủ Nghiệt Sinh ăn cùng, mà hắn đối với nàng cũng vô cùng niềm nở, có nàng bên cạnh giúp hắn bớt nhớ một chút Tiểu Tiểu.
“Tam huynh, hay là huynh cùng ta đi thăm đại huynh đi, hai người cũng nên gần gũi với nhau một chút chứ.”
“Đại huynh ư? E rằng chúng ta sẽ không thể hòa thuận đâu.”
“Tại sao lại thế được chứ? Chính muội là người đã thông báo việc huynh về cho huynh ấy, lúc đấy huynh ấy còn hỏi rằng huynh có giống với cha hay không? Rõ ràng huynh ấy rất quan tâm huynh.”
Câu nói rồi làm cho Nghiệt Sinh có chút trầm tư, nhưng tối hôm nay hắn cũng nhất định phải đến.
Nghiệt Sinh chuẩn bị kỹ càng cho buổi tối này.
Rất nhanh thời gian đã đến, Nghiệt Sinh và Phạm Thạch Long lại lần nữa đối mặt nhau, khác biệt là bây giờ không phải võ đài mà có thể lại là một trận chiến sống c·hết.
“Tam đệ, hống hách vừa thôi, đừng tưởng rằng thương khí có chút tạm ổn liền muốn tỏ ra không xem người đại ca này ra gì.”
Nghiệt Sinh giật mình, hắn nhớ lại lời Bích Hoa nói khi chiều.
“Đại ca, dù huynh có ghét ta thì cũng đừng có mà ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.”
“Tàn nhẫn? Yên tâm hôm nay đại huynh này chỉ đánh gãy cái tay dám ném thương của mình đi của đệ thôi.”
Nghiệt Sinh mỉm cười, hóa ra là vậy.
Rất nhanh cả hai áp sát vào nhau, trận đánh của hai kẻ dùng thương bắt đầu, trận chiến này sẽ làm thay đổi và lộ ra rất nhiều chân tướng của thế hệ mới Phạm gia.