Trận chiến kết thúc, Nghiệt Sinh từng bước từng bước đi về Phạm gia, toàn thân hắn máu me, nhưng trên môi là nụ cười của chiến thắng.
Mấy ngày hôm sau, Phạm Thạch Long đã không còn xuất hiện ở Phạm gia, mọi người bắt đầu đồn đoán đủ kiểu, khi mà mọi đồ đạc, hành lý của y vẫn còn trong phòng.
Phạm Bích Hoa lo lắng sai người tìm kiếm khắp nơi, và rất nhanh có tin báo ở bãi đất Lá Ngàn phát hiện những mảnh vải sót lại ướt đẫm máu từ trang phục của y.
Điều này khiến cho cả Phạm gia chấn động, rõ ràng Phạm Thạch Long đã lành ít, dữ nhiều, nếu không y đã cố gắng lết về Phạm gia.
Các cao tầng cho rằng là có kẻ á·m s·át, mưu hại con trai trưởng của gia chủ nên đều rất tức giận, Phạm Thạch Nghiêm lúc này ban bố người nào có thể tìm thấy h·ung t·hủ hãm hại Phạm Thạch Long sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, người ngoài thì được ban cho họ Phạm, tiền tài đủ kiểu, người trong Phạm gia thì sẽ được tham gia bí cảnh, quyền lực gia tăng.
Nghiệt Sinh vẫn dưỡng thương trong phòng, đôi mắt của hắn có chút trầm tư.
Nhưng chỉ được một ngày sau, có ba tên thị vệ xông vào phòng của hắn.
“Tam thiếu gia, gia chủ có việc triệu tập ngài gấp.”
Nghiệt Sinh nhâm nhi chén trà nói: “Triệu tập? Có cần phải đến đông quá không?”
“Xin lỗi tam thiếu gia, đây là mệnh lệnh trực tiếp của gia chủ, chúng ta chỉ có thể tuyệt đối tuân theo.”
Nghiệt Sinh đưa chén trà xuống, rồi cùng ba tên thị vệ đi cùng.
Ở đây hắn phát hiện đã có đủ cao tầng và cả gia chủ Phạm Thạch Nghiêm, các thế hệ nổi bật trẻ tuổi cũng có mặt, hiển nhiên là có cả Phạm Nhật Vương và Phạm Bích Hoa.
“Phụ thân, các vị thúc, bá, nhị huynh.” Nghiệt Sinh lễ phép chào hỏi từng người một.
“Phạm Tinh? Biết tội của mình chưa?” Một vị trưởng bối lên tiếng quát.
“Dạ thưa! Phạm Tinh không biết bản thân đã phạm tội gì?”
“Chính ngươi đã g·iết c·hết Phạm Thạch Long.”
“Ta? Haha, các vị cũng biết ta làm sao có thể đủ sức đánh bại đại huynh.”
Lúc này Phạm Nhật Vương bắt đầu đi lên, ánh mắt của Nghiệt Sinh dán vào gã.
Phạm Nhật Vương tóm ra một tên người làm đã bị trói sẵn rồi nói: “Tam đệ, tên này đã tận mắt thấy đệ đi vào bãi đất Lá Ngàn vào đúng hôm xảy ra chuyện.”
Nghiệt Sinh liếc mắt vào tên thị vệ làm gã run rẩy.
Phạm Nhật Vương lúc này mới trấn an: “Yên tâm, ta bảo hộ ngươi.”
Tên đó lắp ba lắp bắp nói: “Lúc đấy ta… ta ra ngoài đi dạo thì thấy tam thiếu gia đi về hướng bãi đất Lá Ngàn ạ.”
“Phạm Tinh! Ngươi còn gì để chối cãi.” Lại là cái tên cao tầng khi nãy lên tiếng, rõ ràng y thể hiện quan niệm muốn dồn hắn vào chỗ c·hết.
“Các vị có bằng chứng nào thuyết phục hơn không? Rõ ràng là ta không đánh lại đại huynh mà, còn cái tên này thì muốn nói gì chả được.”
Phạm Nhật Vương lúc này lại nói: “Là vì v·ết t·hương trên người của đệ, để g·iết c·hết đại huynh thì dù cần thủ đoạn gì thì đệ chắc chắn cũng sẽ b·ị t·hương.”
“Nhị huynh muốn nhắm vào ta sao?” Nghiệt Sinh nghiêm túc nói.
“Không phải ta nhắm vào, mà là mọi bằng chứng đều hướng về đệ.”
“Nếu không phải thì sao?”
“Không phải thì ta sẽ chịu tội trước mặt phụ thân và các vị trưởng bối.”
Nghiệt Sinh đứng thẳng lưng, ánh mắt tự tin, trên môi điểm nhẹ nụ cười, dõng dạc nói: “Ta không có lý do để g·iết đại huynh.”
“Không! Đệ có.”
“Lý do gì?”
“Đệ căm ghét việc đại huynh luôn nhắm vào đệ.”
“Còn nữa?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Không còn.”
“Không, vẫn còn.” Câu nói của Nghiệt Sinh làm cho mọi người giật mình.
“Còn sao? Đệ nói thử ta nghe.”
“Rằng đại huynh chính là người mưu hại ta trên đường đến Phạm gia.”
Phạm Thạch Nghiêm nhướng mày, các đệ tử bên cạnh nhốn nhào lên vì câu nói này của Nghiệt Sinh, cả Phạm Bích Hoa cũng không thể che giấu được sự ngạc nhiên.
“Đại huynh mưu hại đệ trên đường đến đây, vì thế nên đệ mới g·iết luôn huynh ấy sao?” Phạm Nhật Vương rắn giọng nói.
“Không.”
“Không ư? Đệ đang ăn nói xằng bậy gì đấy.”
“Bởi vì người mưu hại ta chính là huynh.” Nghiệt Sinh chỉ tay vào thẳng mặt Phạm Nhật Vương.
“Ngươi… ngươi đừng hòng đổ tội ngược lại cho ta.”
“Haha, nhị huynh, ngươi một bên đổ thừa là đại huynh mưu hại ta, một bên lại tung tin ta sỉ nhục đại huynh sau trận giao đấu, đúng thật là quá lợi hại.”
“Ngươi đừng nói bậy!”
Bỗng một thanh âm vang vọng truyền tới: “Không bậy đâu.”
Người nói không ai khác chính là Phạm Thạch Long, y vẫn toàn vẹn mà trên người không hề có chút b·ị t·hương nào.
Phạm Nhật Vương giật mình lùi lại mấy bước, mồ hôi không tự chủ chạy ra.
“Nhị đệ, đệ gian manh lắm, hối lộ Hoạt Chiêu rồi dùng Xoáy Khuyển của ta mưu hại tam đệ, kết quả thất bại thì lại chuyển sang muốn ta và tam đệ chém g·iết lẫn nhau sao?”
“Đại huynh, ta không có, huynh đừng nghe cái tên chó đẻ đó ăn nói xàm bậy.”
Lúc này một uy áp đánh xuống vào chỗ của Phạm Nhật Vương khiến y phun ra một ngụm máu lớn, người đánh chẳng ai khác chính là Phạm Thạch Nghiêm, chửi Nghiệt Sinh là chó đẻ thì chẳng khác gì chửi y là chó.
“Phụ thân, người...” Phạm Nhật Vương nói không ra hơi, phải dùng nguyên lực tạm thời trấn tĩnh v·ết t·hương.
Nghiệt Sinh lúc này đi đến trước mặt của y, miệng nói: “Từ hôm Bích Hoa nói rằng đại huynh khi biết ta về không hỏi ta toàn mạng hay b·ị t·hương không mà lại hỏi ta có giống cha không, thêm những cuộc nói chuyện của đêm hôm đó, đại huynh chỉ muốn đánh phế ta chứ không hề muốn g·iết ta, thì đủ để ta nhận định rằng đại huynh không hề có ý nhắm vào ta.”
Nghiệt Sinh từ lúc nói chuyện với Bích Hoa và Phạm Thạch Long đã phát hiện vấn đề, cuối cùng hắn cũng can ngăn được trận chiến đang diễn ra và có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, cũng vì vậy cả hai phát hiện rằng bản thân đang bị người khác một bên điều khiển.
“Nhị huynh, huynh đổ tội ta nhưng không dám nhắc đến việc Hoạt Chiêu m·ưu s·át ta là vì lo sợ phụ thân sẽ điều tra lại sao?”
“Ta… không có.”
“Chuyện thật hay không thì chỉ cần phụ thân đích thân điều tra, sẽ biết Hoạt Chiêu là ai sai khiến thôi.”
Ánh mắt của Phạm Nhật Vương đảo lên đảo xuống, một vài giây sau y cố gắng bò đến rồi quỳ trước mặt của Phạm Thạch Nghiêm.
“Phụ thân, ta biết lỗi rồi, là ta trong những phút giây ngu dốt, đần độn mới làm ra những chuyện đó.”
Phạm Nhật Vương dập đầu liên hồi đến máu chảy ra khắp trán, nhưng Phạm Thạch Nghiêm vẫn dửng dưng chẳng nói câu nào.
Thấy thế y mới chạy đến quỳ trước mặt của Nghiệt Sinh và Phạm Thạch Long.
“Đại huynh, tam đệ, là ta, tất cả đều là do ta ngu dốt, hai người hãy tha thứ cho ta.”
Phạm Thạch Long nóng mặt, trực tiếp sút một cú khiến cho y bay ra mấy mét, nhưng y vẫn cố gắng bò lại mà xin lỗi.
“Phụ thân, các vị trưởng bối, đại huynh, tam huynh, hãy tha cho nhị huynh đi ạ! Huynh ấy cũng chỉ là tạm thời hồ đồ thôi ạ.” Phạm Bích Hoa cũng quỳ xuống nói.
Bỗng lúc này Phạm Thạch Long cúi đầu rồi lên tiếng: “Phụ thân, các vị thúc bá, lỗi của nhị đệ tuy nặng, nhưng thấy đệ ấy biết hối lỗi, ta nghĩ cũng nên cho đệ ấy một cơ hội.”
Nghiệt Sinh cười nhẹ, anh em nhà này cuối cùng cũng rất thương yêu lẫn nhau.
Nhưng Phạm gia lại khác, đây là gia tộc xem trọng quy củ đến mức tối thượng, hãm hại, mưu kế nhau điều bị cấm tuyệt, hiển nhiên chỉ khi là bị phát hiện.
“Mưu hại thân tình, đem nó ra phế thực tâm, sau này nhốt trong phòng củi suốt đời.”
“Không phụ thân!” Phạm Nhật Vương gào lên.
Hai bên Phạm Thạch Long và Phạm Bích Hoa cũng liên tục cầu xin.