“Haha…” Bỗng Phạm Nhật Vương cười lớn, bởi y biết rằng bản thân sẽ không thể nào lay chuyển được quyết định của một người phụ thân vô tâm, chưa bao giờ nhẹ nhàng với con cái của mình.
Y đứng dậy, quay người nhìn xung quanh rồi cười nói: “Ta sinh ra chỉ mang phận là con của vợ thứ, mẹ của ta luôn phải sống chui rúc như một con chó dại, nhị thiếu gia, haha, con mẹ nó! Trong chúng bây có ai xem trọng tao như cách tụi bây gọi!”
Bỗng y đi đến trước mặt của Nghiệt Sinh rồi nói: “Phạm Tinh, tao và mày giống nhau, mày chắc cũng phải hiểu cảm giác của tao, sự trở lại của mày sẽ lại tranh giành địa vị của tao, sẽ làm tao càng bị khinh miệt hơn nữa.”
Nghiệt Sinh không đáp cũng không biểu hiện gì.
Lúc này Phạm Nhật Vương mới hướng về chỗ của Phạm Thạch Nghiêm nói: “Tất cả đều do ông, ông đã bao giờ xem tôi là con chưa, đã bao giờ ông đến thăm mẹ con tôi, hay tôi chỉ đơn giản là một người được sinh ra vì một đêm hứng thú của ông.”
Phạm Thạch Nghiêm giận dữ đứng dậy, một tay muốn vung ra.
Hai người Phạm Thạch Long và Phạm Bích Hoa, cùng một vài cao tầng can ngăn.
Lúc này bỗng có một người phụ nữ đã ngoài năm mươi từ xa chạy đến ôm chặt vào Phạm Nhật Vương, rồi hướng đầu về chỗ của Phạm Thạch Nghiêm: “Gia chủ, Nhật Vương còn nhỏ tuổi ngây dại, xin ngài hãy tha cho nó.”
“Mẫu thân, đừng có khóc, đừng có khóc, chúng ta không cần phải khóc, chỉ làm cho bọn chúng khinh thường chúng ta hơn thôi.”
Nghiệt Sinh cảm thấy nhói lòng một chút, một phần đồng cảm cho hoàn cảnh của Phạm Nhật Vương, một phần hắn cảm thấy có chút thương xót đối với tình cảm mẹ con này.
“Rốt cuộc cha, mẹ của ta là ai? Ông nội cũng chỉ là nhận nuôi ta mà thôi.” Nghiệt Sinh nghĩ khi đang nằm trong phòng.
Sự tình của Phạm Nhật Vương đã bị xử trí theo quyết định ban đầu mà không hề có chút nhân nhượng nào.
Mấy ngày sau sự việc cũng có chút lắng đọng, mối quan hệ của Phạm Nghiệt Sinh và Phạm Thạch Long cũng đã được cải thiện sau vụ việc này, thậm chí cả hai còn luyện tập thương cùng nhau.
Thời gian ba tháng tiếp theo cứ vậy trôi qua, Nghiệt Sinh vẫn chăm chỉ luyện thương và tu luyện.
Cuối cùng bí cảnh sau hơn ba năm nằm yên cũng đã khởi động, trên bầu trời của bí cảnh tỏa ra nguồn năng lượng dày đặc, nhưng đáng tiếc bốn thế lực Thượng Hoài tông, Nhất Nam tông, Diên Lệ môn, Phạm gia đã chiếm lấy nó.
Rất nhanh thông báo truyền đến, bí cảnh chỉ tiếp nhận cảnh giới từ Khối Nguyên cảnh trở xuống, người phát hiện hiển nhiên là những lão giả sống hơn mấy trăm năm Động Nguyên cảnh đã canh sẵn ở đấy suốt mấy năm qua.
Vì việc giới hạn tu vi nên rất nhanh có thể xác định được nó là bí cảnh của một vị đại lão lập nên.
Các thế lực mạnh nhất ở Đảo Phương Nam đang ngự trị cực bắc xác định bí cảnh có nguồn năng lượng không quá mạnh với là do người tạo thì bỏ xuống hứng thú. Mặc dù bọn chúng hứa sẽ để lại cho bốn tông miền trung chiếm từ đầu nhưng nếu có bất ngờ thay đổi thì sẽ lật lọng ra tay c·ướp lại, cũng may là việc này đã không xảy ra.
Nhóm của Phạm gia rất nhanh được tập hợp đủ, mười suất thì hết ba suất chính là Phạm Nghiệt Sinh, Phạm Bích Hoa, Phạm Thạch Long, tất cả cùng nhau xuất phát.
Bên trong nổi trội còn có một người tuy không thuộc dòng chính của Phạm gia nhưng khả năng dùng thương vô cùng thiên phú, Phạm Hoài Vũ.
Rất nhanh đoàn khởi hành, chỉ thêm ba ngày đã đến nơi, tại đây Thượng Hoài tông, Nhất Nam tông, Diên Lệ môn đều đã tập hợp đủ.
Bí cảnh là ba tảng đá khổng lồ dựng chồng lên nhau không theo trật tự gì, ba khối đá tạo nên một lỗ hổng vừa đủ hai người đi qua, năng lượng từ bí cảnh tỏa ra liên hồi với hai màu sắc, một là màu của ánh sáng, hai là màu của bóng tối.
Nghiệt Sinh cố gắng đứng giữa hàng, không gây chú ý, hắn sợ bản thân sẽ bị phát hiện lấy thì toang.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy những khuôn mặt thân quen, bên Nhất Nam tông có Hải Niên, Bùi Lăng, Lục Linh, Lục Hồi, Thái Duy Cực, Bích Nhuệ…
Những người này Phạm Nghiệt Sinh chủ yếu biết mặt, chỉ có Hải Niên, Lục Linh, Lục Hồi, Bùi Lăng là thân quen, nhưng hắn có đôi chút bất ngờ vì Bùi Lăng, tại bình thường y vô cùng ẩn nhẫn không thích thể hiện khả năng thực sự, hắn vẫn nhớ hai lần thất hại thảm bại trước y.
“Có lẽ là vì bí cảnh.” Nghiệt Sinh nói.
Hắn cũng thử nhìn xem có Tiến Đô hay không? Nhưng chắc năng lực của y còn kém nên không thể tham gia được trận chiến bí cảnh lần này.
Ngày xưa Tiến Đô tuy hơi quấy phá nhưng phải thừa nhận chính là một trong những người giúp đỡ hắn nhiều nhất, thậm chí có thể gọi là anh em huynh đệ.
Thượng Hoài tông thì hiển nhiên cũng có một vài tên quen thuộc như Lý Thất Dạ, Diễm Hằng, Thị Hành và hiển nhiên không thể thiếu Lâm Phàm.
Diên Lệ môn thì Nghiệt Sinh chẳng có ấn tượng với ai, môn phái này nổi tiếng với việc các đệ tử đều là nữ nhân xinh đẹp.
“Các ngươi nhất định phải cẩn thận, dù các ngươi có quen biết ai nhưng nếu không phải Phạm gia thì đều phải cảnh giác, đứng trước cám dỗ thì bạn bè cũng chỉ là một cách gọi.” Một tên lão giả trưởng bối lên tiếng.
Nghiệt Sinh cùng đám người gật đầu lia lịa, đây là lần thứ mười mấy lão ta nói lại mấy câu đại loại như này.
Nhìn về bên Nhất Nam tông, ánh mắt của Phạm Nghiệt Sinh có điểm động, nếu như hắn phải đối đầu trực diện với những đồng môn này thì sao?
Bỗng lúc này mặt đất rung mạnh, nhìn về bí cảnh, cánh cổng không gian xoay chuyển, lối vào của nó xuất hiện một nửa màu đen, một nửa màu trắng, xoay chuyển liên tục vào nhau, lúc này các vị lão giả của mỗi thế lực đều mang chung một tâm trạng, chính là sự sợ hãi cùng kinh ngạc.
Khí tức từ bí cảnh thoát ra giống như một bậc đế vương hay một bậc quỷ đế, khiến cho tất cả đều muốn quỳ xuống.
“Nhanh, nhanh đi vào.” Người nói chính là Du Hà, trưởng lão Nhất Nam tông.
Các thế lực khác cũng vội thúc giục đệ tử của mình đi vào, bọn chúng biết chuyện quái gì đang xảy ra.
Tổng cộng có bốn mươi người tham gia với mỗi một thế lực là mười người, Nghiệt Sinh cũng đã bước vào.
Thực ra có thể nhiều hơn, nhưng cả bốn tông đều đã thống nhất mỗi thế lực chỉ mười người, lúc đầu Phạm gia và Diên Lệ môn nhân cơ hội Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông suy yếu liền muốn nhiều vị trí hơn, nhưng cuối cùng Thượng Hoài tông và Nhất Nam tông đã trả ra cái giá lớn để không xảy ra việc này.
Tham gia bí cảnh, tranh đoạt duyên cơ, chính là bài học tuyệt vời nhất để thế hệ trẻ tuổi rèn luyện.
Lúc này cửa vào của bí cảnh đóng lại, ba khối đá xoay chuyển, hai khối nhỏ hạ xuống nằm đối xứng với trục là khối đá lớn nhất ở chính tâm, khối bên trái bắn lên trời một cột sáng màu vàng, khối bên phải tạo nên một cột sáng màu đen.
Hai cột sáng tỏa ra năng lượng kinh người, xuyên khủng bầu trời, không thể thấy đỉnh, chỉ có mỗi khối ở giữa vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
“Đảo Phương Nam lần này đại biến rồi.” Một vị trưởng lão của Diên Lệ môn thở dài nói.
“Chúng ta có lý do mà.” Du Hà trưởng lão nói.
“Hiển nhiên, cơ duyên trước mặt quá lớn, ai mà không muốn lấy, nhưng lần này lớn quá mức tưởng tượng rồi.” Từ Phong nói chuyện.
Lúc này tại cực bắc của Đảo Phương Nam, hai đại thế lực lớn nhất là Liên gia, Nam Đảo Vương tông và một vài thế lực phụ thuộc đều hành động, đã lâu lắm rồi bầu trời của Đảo Phương Nam không tràn ngập cường giả như thế này.
Mà không chỉ thế, hai cột sáng ấy vang nên chấn động cho đến toàn bộ Hoàng Chiến giới, các thế lực khủng bố vốn xem Đảo Phương Nam như rác thải cũng đang có kế hoạch hành động.