Bốn mươi người được truyền tống đến một hoàng cung rộng lớn, bốn bên tường của cung điện được sơn màu đỏ tươi tượng trưng sự trang nghiêm, may mắn, phần mái đều được lợp ngói lưu ly màu vàng lại càng thêm tô điểm cho những điều trên,
Ở trên mái còn có một con rồng đá khổng lồ được chạm khắc ấn tượng.
“Đây là đâu?”
“Có lẽ là nơi diện kiến của các vị vua, ta đã từng đọc một số tài liệu về các triều đại, cũng được bài trí thế này, chỉ là thiếu một chiếc ngai vàng.”
Cả bốn mươi người theo lời nói hướng mắt lên, ở trên phần bậc thềm có hai cái lộng vàng lớn, nhưng lại không hề có ngai vàng, vừa nhìn đã thấy trống vắng.
Triều đại ở thế giới này vẫn còn, chỉ là không phổ biến ở Đảo Phương Nam mà chỉ là các triều đại nhỏ của phàm nhân.
Phạm Nghiệt Sinh cũng ngắm nghía xung quanh, mỗi một kiến trúc ở đây đều được điêu khắc tỉ mỉ, hắn nhẹ nhàng đi đến vách tường rồi thu lấy một khối ngọc bảo trong bắt mắt vào nhẫn trữ vật, vậy mà kết quả thực sự thu được.
Thấy thế hắn nở một nụ cười tươi rối lên, trong lòng thầm nghĩ bí cảnh đúng là tuyệt vời, tiếp tục như vậy đến hai ba món đồ đều bị hắn cho vào nhẫn trữ vật, cho đến khi bị người khác nhìn thấy.
“Tên kia, ngươi điên à! Đây là bí cảnh mà ngươi cũng có thể lấy đồ lung tung sao? Lỡ làm bí cảnh nóng giận chẳng phải chúng ta đều c·hết oan.”
“Đúng thế! Lòng tham thật lớn.”
“Người của Phạm gia đều như vậy sao!”
Các lời chê trách nhắm vào Nghiệt Sinh, nhưng hắn vẫn huýt sáo và nhìn về sau lưng, giống như xem mấy lời kia là nói về người khác.
Bọn người thấy thế cũng phải cứng họng, nuốt tức giận.
Nghiệt Sinh cũng không làm gì thêm mà quay về chỗ của nhóm đoàn Phạm gia.
“Đệ như thế sẽ làm người khác cay ghét đấy.” Phạm Thạch Long khuyên ngăn.
“Đúng đấy tam ca, trong đây chúng ta vẫn nên hạn chế kẻ thù thì hơn.” Phạm Bích Hoa bồi thêm.
Nghiệt Sinh gật đầu đồng ý.
Bỗng lúc này ngoài cung có hơn bốn mươi tên thái giám chỉ tầm mười hai tuổi bước đến, mỗi tên mang theo khuôn mặt khác nhau, hai má được đánh phấn hồng đậm, cảm giác cứ như là những con búp bê hình người.
“Thái tử, đã đến lúc quay về rồi ạ!”
Cả bốn mươi tên thái giám đều đồng loạt nói câu này, khiến cho cả bọn có phần hoang mang, riêng với nữ nhân sẽ thay từ thái tử trở thành công chúa.
Những kẻ đầu tiên hỏi lại những câu như “đi về đâu?” hay “ngươi là ai?” đều không nhận được câu trả lời.
Cho đến khi có một người bên Diên Lệ môn nhận lời: “Ta đi cùng ngươi.”
Thì trước mặt tên thái giám và người đó xuất hiện một vòng xoáy không gian nhỏ, cả hai bước vào trong.
Cả bốn mươi người rất nhanh đều bắt trước nhau, ban đầu thì hơi cẩn trọng chậm rãi nhưng về sau ai cũng muốn thật nhanh để không bỏ lỡ cơ hội.
“Tam đệ, đi thôi, biết đâu đến sớm lại có lợi thì sao?”
Nghiệt Sinh gật đầu, rất nhanh chỉ mất năm phút, toàn bộ ba mươi chín người đều đã rời đi.
“Thái tử, đi thôi!” Tên thái giám mở miệng nói chuyện.
Nghiệt Sinh giơ nắm đấm lên cú đầu nó một cái khiến cho cho nó méo cả mặt.
“Sao? Tức giận à! Ta là thái tử muốn làm gì thì làm nghe chưa.”
Nghiệt Sinh nói xong, liếc nhìn qua khắp cái cung cấm này, ánh mắt của hắn dần trở nên đê tiện.
“Úi là chời, cái này sáng lóa như thế chắc phải quý giá lắm.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa thu vào nhẫn trữ vật một chiếc bình hoa sứ.
Tên thái giám vẫn cặm cụi đi theo mà không có cảm xúc gì.
Mất ba mươi phút sau, Nghiệt Sinh đã thu hết toàn bộ những thứ quý giá, không gian nhẫn trữ vật của hắn rộng lớn nhưng vẫn có giới hạn, nên những thứ quá to hay cảm thấy không đáng thì hắn không thu.
Lúc này Nghiệt Sinh phải thật cảm tạ nhẫn trữ vật mà Trữ Dục ban cho này.
Bỗng đầu nghĩ ra một ý tưởng, Nghiệt Sinh hỏi đến tên thái giám.
“Ngai vàng ở đâu?”
“Dạ…” Tên thái giám méo hết mặt mày, miệng mở ra nhưng không thể phát âm thanh.
“Tên kia, ta hỏi ngươi là ngai vàng ở đâu?” Nghiệt Sinh rắn giọng, cố tỏa ra uy quyền như một thái tử thực thụ.
Tên thái giám quỳ xuống, miệng vẫn cứ mở ra đóng vào, ánh mắt đảo vòng tròn liên tục.
“Ta là thái tử, chẳng lẽ không thể biết được ngai vàng ở đâu?” Nghiệt Sinh hét lên, giọng cố tỏ ra uy nghiêm hết sức.
Tên thái giám lúc này quỳ xuống, khuôn mặt vẫn vậy như một con búp bê bị hỏng.
“Nếu ngươi không nói được thì vẫn ta đến đó, đây là lệnh.”
Tên thái giám đứng dậy, lúc này một cổng không gian xuất hiện, Nghiệt Sinh thuận chân bước vào, rất nhanh hắn đứng giữa một không gian tối, ở giữa chính là một chiếc ngai vàng phát ra ánh sáng chói lóa, bên trên còn có một con chân long đang bay lượn.
“Hahaha…” Nghiệt Sinh không thể chịu nổi mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếp đấy hắn nhảy vào ngồi thử trên ngai vàng.
“Thái tử, không được, ngài vẫn chưa trở thành thiên tử.” Tên thái giám ngăn cản.
Nhưng Nghiệt Sinh nào có quan tâm, vừa đặt mông lên, một cảm giác quái lạ truyền qua nhưng hắn cũng chả để ý mấy, ngồi chơi chán chê thì Nghiệt Sinh thu luôn chiếc ngai vàng vào bên trong nhẫn trữ vật.
Lúc này hắn lại yêu cầu tên thái giám đưa mình về chỗ giống như những người còn lại.
Nghiệt Sinh được đưa đến một căn phòng rộng lớn, cách bài trí cơ bản giống như hoàng cung khi nãy, bên trong có một chiếc giường với đệm vàng ấm.
Căn phòng có cánh cửa nhưng không thể nào mở ra.
Lúc này tên thái giám lại mở lời: “Thái tử, để làm một bậc đế vương của triều đại chúng ta thì cần phải có thiên phú cùng ngộ tính khiến cho trời cao bái phục, ta xin để lại ở đây một quyển võ kỹ, mong thái tử cố gắng học tập, khi nào cảm thấy thái tử đã nắm được ba phần thì ta sẽ xuất hiện.”
Nghiệt Sinh cầm quyển công pháp lên, bên trên để tên là Vương Long Phục Quyền, nội dung bên trong khá đơn giản, mà phẩm chất cũng không mấy cao.
Hắn nghiên cứu được hai ngày thì trực tiếp vứt ở đấy rồi lên giường ăn ngủ.
Môn võ kỹ này hắn không thể học được chứ không phải không muốn học, ngộ tính của Nghiệt Sinh chỉ ở mức bình thường, mà lại công pháp, võ kỹ của hắn đều đi theo bất quy tắc, mà môn công pháp này lại đòi hỏi tuân thủ quy tắc đến mức cao nhất, nếu cưỡng ép học tập sẽ tự làm hại bản thân.
Ăn ngủ nghỉ bình yên và thoải mái, rất nhanh mười ngày đã trôi qua.
Lúc này đã có người học được môn võ kỹ đấy, người đó không ai khác chính là Bùi Lăng.
Sau khi học xong môn võ kỹ ba phần thì tên thái giám của y lại mang đến một quyển sách dày hơn ngàn trang, ở trên đề dòng chữ: “Thiên Tử Trị Quốc.”
Và hiển nhiên yêu cầu không chỉ là học thuộc mà phải hiểu và nghiền ngẫm được đạo lý bên trong.
Nghiệt Sinh mà biết điều này chắc hẳn sẽ cười ha hả vì lựa chọn đúng đắn của bản thân, hắn là người viết ra Vô Sỉ Kinh, thì làm sao hiểu được mấy cái nội dung đúng đắn bên trong quyển sách này được chứ.
Hai ngày sau có người khác nắm được ba phần môn võ kỹ và cũng nhận được Thiên Tử Trị Quốc, người này chính là Viêm Động.
Tiếp đấy lần lượt có người khác như Lục Linh của Nhất Nam tông, Yến Kiều của Diên Lệ Môn,…
Chỉ có Nghiệt Sinh là thoải mái ăn ngủ mà không biết ngày tháng năm, hiển nhiên hắn vẫn tranh thủ luyện tập công pháp, võ kỹ của bản thân.
Một tháng trong bí cảnh trôi qua, Bùi Lăng là người dẫn đầu, y đã học hết và hoàn toàn thấm hiểu ý nghĩa những thứ viết trong Thiên Tử Trị Quốc.
Cũng lúc này, tính cách của y chuyển biến rõ rệt.
Tên thái giám lại đưa y đến một nơi khác.