Bùi Lăng được đưa đến một trận địa hung hiểm, y được giao thống lĩnh mười vạn binh trong một tòa thành lớn nhất nơi này, tên thái giám trước khi biến mất thông báo rằng c·hết ở nơi này thì sẽ không c·hết thật mà được truyền tống đến một nơi khác, nhưng cũng đồng nghĩa đến việc thất bại trước việc trở thành thiên tử.
Và có bốn mươi tòa thành tương tự rải rác khắp nơi ở đây, thứ khác biệt chính là quy mô, hậu cần và quân lực từng tòa đều khác nhau, để được xưng thiên tử chính là phải tiêu diệt hết toàn bộ, thống nhất giang sơn.
Hiển nhiên chỉ có thể xuất quân khi mà bốn mươi tòa thành đều có chủ, cũng chính là bốn mươi người tham gia bí cảnh lần này.
Nhưng với việc được truyền tống sớm, Bùi Lăng được tuyển đến một tòa thành với quân lực lớn nhất, tòa thành lớn nhất, vững chắc nhất, vị trí địa lí tốt nhất.
Không chỉ thế Bùi Lăng còn có thời gian để chỉnh đốn quân lực, mỗi vị binh lính ở đây đều có cảm xúc bình thường, các tướng lĩnh càng thêm nổi trội nên y mất đến một tuần mới có thể đưa mọi thứ vào sự ổn định.
Lúc này Lâm Phàm là kẻ thứ hai được triệu hồi đến, y được ngay một tòa thành lớn thứ hai.
Lần lượt người thứ ba, thứ tư xuất hiện và mỗi người cứ vậy chiếm lấy một tòa thành.
Phạm Thạch Long cũng được tòa thành lớn thứ mười.
Và quá trình này mất đến ba tháng, Nghiệt Sinh lúc này đang nằm ngáy ngủ, mấy tháng này hắn luyện tập cực khổ nên cũng không gọi là uổng công.
Bỗng lúc này tên thái giám xuất hiện và yêu cầu hắn rời đi.
“Đi đâu là đi đâu?”
“Đã đến thời hạn, thái tử cần phải dẫn quân bình thiên hạ.”
“Bình thiên hạ cái gì? Ta đâu có hoàn thành mấy cái mà ngươi yêu cầu đâu?”
“Thời hạn đã đến, thái tử nhất định phải đi.”
Nghiệt Sinh lì lợm nằm đấy nhưng tên thái giám cứ lảm nhảm yêu cầu hắn lên đường.
Có chút không chịu nổi, Nghiệt Sinh hét lên: “Bổn thái tử kêu ngươi câm mồm, nên biết thân phận của mình đi.”
Tên thái giám nghe quát liền xụ mặt rời đi.
Thế là Nghiệt Sinh cứ thế trạch ở phòng của mình, ban ngày luyện tập, ban đêm ăn ngủ nghỉ.
Có một vấn đề quên đề cập là hắn có thể yêu cầu bất cứ món ăn nào, tên thái giám đều sẽ chuẩn bị mang đến.
Đối với Nghiệt Sinh đây chính là tiên cảnh, nhưng đối với ba mươi chín người còn lại thì chính là điên rồ.
Đơn giản bọn chúng không thể ra khỏi tòa thành, nhưng mà lương thực trong thành không phải vô tận.
Ngay cả Bùi Lăng với tòa thành có lực lượng mạnh nhất cũng phải gặp khủng hoảng, y và hầu hết các người khác đều yêu cầu cắt giảm ăn uống, điều này làm lòng quân và tướng bất an.
Mà đây là cách duy nhất.
Nghiệt Sinh vẫn cứ trạch, hắn cũng bắt đầu cảm thấy chán nhưng ở đây vẫn có thể luyện tập tốt, mà lại chả sợ gì nguy hiểm, hơn nữa hắn cũng biết rằng thời gian trong đây so với bên ngoài nhanh gấp mười lần, nghĩa là ở đây mười ngày thì bên ngoài chỉ có một ngày.
Không tranh thủ thời gian tu luyện thì thật có chút ngu đần.
Ở bên ngoài bí cảnh đã được gần một tháng trời, lúc này biến động xảy đến, Liên gia và Nam Đảo Vương tông đã đến thay thế bốn thế lực của miền trung chiếm cứ bí cảnh, bọn họ cho cường giả cưỡng ép mở ra bí cảnh nhưng không thể, nó đã đóng lại hoàn toàn.
Dưới sức mạnh của Liên gia và Nam Đảo Vương tông thì Thượng Hoài tông, Nhất Nam tông, Diên Lệ môn, Phạm gia cũng chẳng dám hó hé lời nào.
Nhưng nhiêu đó là chưa đủ, các thế lực của Đại Lục cũng đang gần đến.
Bí cảnh lần này được đặt tên là Song Vương chi cảnh bởi khí tức mà nó phát ra.
Quay lại bên trong, thời gian cứ thế trôi qua được một năm, Nghiệt Sinh cũng cảm thấy bản thân cứ trạch sẽ xuất hiện bệnh nên liền theo tên thái giám rời đi.
Hắn được đưa đến một tòa thành cũ nát nằm trực tiếp ở trung tâm của bản đồ nơi này, nằm trên mọi mũi t·ấn c·ông.
Nghiệt Sinh giữ được năm ngàn quân, mà tòa thành chỉ được xây dựng nên bởi gỗ cây, hiển nhiên cũng biết việc c·hết ở nơi đây thì vẫn còn sống.
Mất hai ngày để nắm tình hình cũng như ổn định mọi thứ, Nghiệt Sinh cảm thấy quái lạ khi mà tại sao chẳng có ai t·ấn c·ông hắn.
Hắn đã kêu quân đào một hang động ra bên ngoài để sẵn sàng chạy trốn nhưng mà vẫn thấy không ai đến chỗ của hắn.
Nghiệt Sinh sai người ra bên ngoài khám thính, ở tòa thành gần nhất chỉ mất một ngày đi đường, hắn mới biết rằng bên trong tòa thành thiếu lương thực trầm trọng, lòng quân hoảng loạn, nổi dậy khắp nơi, chiến trận bên trong còn chưa lo xong huống chi là để đánh ai.
Nghe được tin này cộng thêm cái não vẫn biết suy luận của mình, Nghiệt Sinh không thể không cười to.
Hắn dồn toàn quân đánh chiếm tòa thành gần nhất, năm ngàn quân khí thế hùng hùng đối đầu với ba ngàn quân tàn, Nghiệt Sinh nhanh chóng giành chiến thắng.
Hơn nữa quân lực còn trực tiếp tăng lên đến bảy ngàn khi mà hắn dùng lời lẻ lừa được.
“Ngươi là ai?” Tên này theo trang phục ắt hẳn chính là từ Thượng Hoài tông, đối phương vẫn mặc trên mình trang phục tươi tắn, thân hình có chút mập lên, mà bên cạnh vẫn là hai nữ tử xinh đẹp mà Nghiệt Sinh cũng có chút thèm.
Điều này đủ hiểu rõ ràng y hưởng thụ tốt như thế nào.
“Phạm Tinh, Phạm gia.” Nghiệt Sinh biết đối phương là người của Thượng Hoài tông càng thêm chán ghét, hắn trực tiếp g·iết c·hết đối phương, thực lực tăng mạnh sau một năm luyện tập, hắn chỉ mất năm phút để đánh nát đầu của y.
Giành chiến thắng, Nghiệt Sinh cầm theo bảy ngàn quân đi vào bên trong, lúc này dân chúng lầm than, chỉ toàn là xác c·hết.
Lúc này cũng là lúc mà Nghiệt Sinh cảm thấy nhức đầu, hắn cũng không được cấp cho quá nhiều lương thực, nhận thêm người chỉ làm hắn mạnh về quân lực, nhưng yếu về quân nhu.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Nghiệt Sinh hỏi khi đang ngồi hưởng thụ với hai cô nương xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ.
Mà ở dưới có mười người đang đứng, hiển nhiên đều là tướng lĩnh dưới trướng của hắn.
“Trong tòa thành này vẫn còn người dân khá nhiều, chúng ta ra lệnh c·ướp hết toàn bộ thì sẽ không cần phải lo về quân nhu.”
Nghiệt Sinh thật sự có ý ngẫm, dù sao thì mọi thứ ở đây cũng chỉ là bí cảnh chứ không phải là thật.
Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu, mọi thứ ở đây đều có cảm xúc rất như thật, hắn cũng không muốn trở thành một đại ma đầu như vậy.
Lúc này có một người tên là Gia Cát Lương lên tiếng, y mang trên mình một cái quạt lông vũ.
Không hiểu gì sao nghe cái tên lại tạo cho Nghiệt Sinh rằng cảm giác đây là một quân sư xuất chúng, am hiểu thiên thời địa lợi, lại thêm cái bản mặt bất cần đời, phong thái tự tin, chiếc quạt lông vũ càng làm hắn tin rằng đây là đại quốc sư.
“Chủ công, ta có điều cần nói trước khi mọi kế hoạch triển khai.”
Nghiệt Sinh hào hứng: “Ồ, ồ, ngươi nhanh nói.”
“Không biết lương bổng của chúng ta sẽ thế nào đây ạ?”
Nghiệt Sinh: (*…*)
Cuối cùng sau buổi họp, vẫn có một kế hoạch hợp ý Nghiệt Sinh, chính là đổi chức vị lấy quân và lương.
Lương thực này chủ yếu là gạo hoặc kê hay thậm chí là thức ăn khô. Mà đa số là kê bởi nó có thời hạn bảo quản cao.
Cứ đổi lương thực với số lượng phù hợp thì sẽ có thể có được chức bên trong q·uân đ·ội, ít thì làm binh lính, nhiều thì có thể làm bách binh trưởng quản lý trăm quân.
Cứ thế quân của hắn thu không ít lương thực cũng như người.
Nghiệt Sinh còn bỏ tiền tài mà hắn thu được mua rất nhiều ngựa.
Hắn không muốn ổn định một nơi mà muốn biến đội quân của mình thành một đoàn đánh thuê đúng nghĩa, đánh đến đâu mạnh đến đó, quét qua đâu trở thành bá chủ nơi đó.
Bởi theo Nghiệt Sinh thì việc này sẽ là lợi ít hại nhiều.
Cứ thế, Nghiệt Sinh dẫn theo tám ngàn quân với hơn bốn ngàn con ngựa.
Quân đội của hắn chia thành nhiều nhóm từ mười người, mười nhóm mười người tạo nên một nhóm trăm người, rồi mười nhóm trăm người lại tạo nên một ngàn người.
Toàn bộ vừa đi đường vừa nghỉ ngơi, phương thức của Nghiệt Sinh chia ra thành sáu tư, sáu kỵ binh hạng nhẹ và tư cung thủ.
Nhưng cung thủ cũng sẽ có thể chiến giáp lá cà.
Đội hình di chuyển lấy hắn làm trung tâm.