Mất ba ngày hành quân, Nghiệt Sinh đã đến được một tòa thành tiếp theo, lần này đối phương lại là người của Phạm gia, Phạm Hoài Vũ, một thiên tài nằm ở phân gia.
“Là huynh sao?” Phạm Hoài Vũ thấy người dẫn quân đến là Phạm Tinh thì chưa đánh đã hàn, chủ yếu quân lực của y cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Quân lực của Nghiệt Sinh lên đến mười ngàn, nhưng tiền tài thì thậm chí còn nhiều hơn, ngựa cũng tăng vọt lên đến mười ngàn, đảm bảo một binh sĩ sẽ có một ngựa cho riêng mình.
“Ngươi g·iết người làm sở thích à? Sao quân chỉ còn có hơn hai ngàn vậy?” Nghiệt Sinh hỏi đến Phạm Hoài Vũ.
“Đệ thi hành chính sách không c·ướp b·óc của nhân dân, quân lính c·hết đói nhiều quá nên đa số nổi dậy hết rồi ạ.” Phạm Hoài Vũ vừa nói vừa cười ngượng.
Nghiệt Sinh gật đầu, chính sách thu phục cũ được bắt đầu, hắn thu được lên đến ba ngàn quân từ người dân, đẩy quân lực lên con số mười ba ngàn, lương thực nơi đây cung cấp ngập tràn, mà ngựa cũng đã đủ cho một lính một con, mọi chuyện đều diễn biến vô cùng tốt.
“Đi thôi.” Đoàn quân lại nhanh chóng xuất phát.
Hiển nhiên lúc này không chỉ mỗi Nghiệt Sinh hành động, bản thân của hắn đang đi dọc về phía nam.
Ở phía cực bắc, Bùi Lăng với chính sách cắt giảm lương thực, giúp dân lấy thóc, đơn giản là y cho binh lính của mình đi về từng nhà dân để giúp đỡ mọi công việc có thể, nói chung có thể hiểu là sống bám vào các hộ dân.
Nhờ thế mà mười vạn quân lính vẫn giữ nguyên hiện trạng, tuy là khí thế và năng lực có chút sụt giảm, đến hiện tại y đã tập hợp lại đủ mười vạn quân, cũng là lúc đi chinh phạt.
Xung quanh phương bắc này có khoảng mười tòa thành đang đặt mình, Bùi Lăng có một cái lợi thế cực mạnh là hai tướng lĩnh dưới quyền của hắn là Khối Nguyên cảnh, điều mà các người khác đều không có, vì thế y chia quân lực của bản thân thành hai nhánh, một nhánh năm vạn do chính bản thân dẫn đầu, một nhánh thì do hai Khối Nguyên cảnh kia.
Còn Lâm Phàm thì đang ở bên phía đông, gã được cấp cho tám vạn quân lực, và trong thời kỳ chờ đợi thì chính sách của gã vô cùng tàn bạo, gã tạo nên một toán c·ướp b·óc, b·ắt c·óc các thứ để có được lương thực, rồi bản thân lại tạo nên một đội quân giả vờ chống lại và tiêu diệt bọn c·ướp b·óc kia, hiển nhiên lương thực vẫn về tay của gã.
Vì điều này mà lòng dân trong tòa thành của gã vẫn giữ ở mức tạm ổn, quân lực thì vẫn thế chỉ sụt giảm đôi chút, dưới quyền của y là một khối Nguyên cảnh.
Ở bên phía tây, người thứ ba qua đây là Yến Kiều và Lục Linh, Lục Hồi của Nhất Nam tông đại chiến với nhau, cả hai chị, em thiên phú không đủ nhưng may mắn được tòa thành gần nhau nên liền hợp tác.
Thời gian tiếp theo, những người truyền tống cứ thế bành trướng quân lực, am hiểu về quân sự cũng thế tốt hơn, những huynh đệ đồng môn không ngại chiến trận với nhau chỉ vì muốn giành vị trí đứng đầu.
Chỉ có mỗi ở Phía Nam là Nghiệt Sinh áp dụng theo phương pháp đến đâu đánh đó, hắn một mình quét ngang tất cả, nhưng những tòa thành sau khi qua chiếm cứ lại không có người trấn giữ vì thế bị các thế lực khác thay thế.
Thời gian một năm trôi qua, lúc này mọi trận địa đều đã đi vào quy củ, Nghiệt Sinh nắm trong mình năm vạn quân, chiếm cứ ba tòa thành ở cực phía nam, bên cạnh có được Phạm Thạch Long, Phạm Hoài Vũ, Phạm Bích Hoa.
Phạm Thạch Long thì hắn bắt gặp được trên đường chinh phạt, còn Phạm Bích Hoa thì lại là thất bại nên cố gắng chạy về đây, danh tiếng của Phạm Nghiệt Sinh đã vang rộng khắp mảnh chiến trận này.
Hiện tại có ba đại thế lực tạo nên thế chân vạc, mạnh nhất chính là Bùi Lăng c·hiếm đ·óng hơn hai mươi tòa thành ở phía bắc và phía tây, để được điều này y đã ra tay đánh bại Yến Kiều.
Còn bên phía đông chính là Lâm Phàm với mười lăm tòa thành, để được điều này thì gã ta đã bất chấp mọi mưu hèn, kế bẩn, sẵn sàng phản bội đồng minh.
Còn một thế lực duy nhất vẫn còn sống chính là Nghiệt Sinh chỉ với ba tòa thành.
Đừng thấy tại sao Nghiệt Sinh chỉ có ba tòa lại có thể tạo nên thế chân vạc với hai người kia, binh lính của Nghiệt Sinh đến năm vạn, mà lại cực kỳ hiếu chiến, tài nguyên cùng v·ũ k·hí đều vô cùng đồ sộ, đây là thành quả của việc quét ngang hơn mười tòa thành.
Hôm nay chính là hội nghị thượng đỉnh của cả ba bên.
Cả ba lựa chọn nơi họp mặt chính là tòa thành ở giữa của thế giới này, cũng chính là nơi khởi đầu của Nghiệt Sinh.
“Chủ công, lần họp mặt này cẩn thận có gian kế, ngài nhất định phải có chính sách lương hưu cho bọn ta.” Gia Cát Lượng nói.
“Đúng vậy tam đệ, việc này ta cũng thấy có chút nguy hiểm.”
Nghiệt Sinh cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, đơn giản hai thế lực kia mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không phải đang ở thế chân vạc ba bên thì hắn chắc chắn đã bị tiêu diệt từ lâu.
Nhưng cuối cùng Nghiệt Sinh vẫn quyết định đi, nếu không để hai bên kia nói chuyện vui vẻ quá rồi lại thỏa thuận đình chiến xử đẹp hắn rồi sau đó mới tranh với nhau thì hắn chỉ có đường mà thất bại.
Rất nhanh ba ngày trôi qua, phía sau lưng của Nghiệt Sinh là một vạn quân, đi cùng hắn còn có Phạm Thạch Long và Phạm Bích Hoa đi cùng, Phạm Hoài Vũ và Gia Cát Lương sẽ ở lại tọa trấn.
“Tuyến đường này chỉ có thời gian ba ngày, các ngươi đảm bảo túc trực, nhất định phải bảo vệ thái tử thật sự của chúng ta.” Phạm Thạch Long dũng mãnh nói.
“Vâng, tướng quân.” Toàn quân đồng thanh, thật sự mà nói q·uân đ·ội của Nghiệt Sinh về chất lượng đều rất tốt, có khả năng một chiến hai nếu chỉ đối đầu trực diện với bên Bùi Lăng hay Lâm Phàm.
Cuối cùng cũng đến nơi, Nghiệt Sinh là người đến thứ hai, người đến đầu tiên chính là Bùi Lăng.
“Ngươi là Phạm Tinh, Phạm gia.”
Nghiệt Sinh gật đầu không đáp, hắn tất nhiên biết Bùi Lăng là ai? Vị sư huynh từng đập bẹp hắn hai lần.
Một chút sau thì Lâm Phàm cũng xuất hiện, Nghiệt Sinh kiềm chế cảm xúc trong lòng, hắn hiện tại là Phạm Tinh, nhất định không thể để lộ ra bên ngoài thân phận thật, nếu không người g·iết hắn đầu tiên có khi là Phạm Thạch Long.
“Chúng ta bắt đầu bàn về chuyện gì nhỉ?” Lâm Phàm hững hờ nói.
“Về việc ai sẽ là người chiến thắng.” Nghiệt Sinh cứng rắn đáp.
Lâm Phàm châm biếm: “Với thế lực nhỏ như ngươi!”
Nghiệt Sinh lúc này mới hướng Bùi Lăng nói: “Ta nguyện phụng sự cho ngài.”
Câu này hiển nhiên là nói đùa, nhưng nó làm cho Lâm Phàm thật sự rất tức giận, tay của gã nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, Nghiệt Sinh mà quy phục Bùi Lăng thì gã không còn đường thắng.
Mà nếu không phải vì phần thưởng của bí cảnh, thì Nghiệt Sinh đúng là có thể hợp tác với Bùi Lăng trảm c·hết Lâm Phàm.
“Chúng ta sẽ tạm hoãn chiến trận ba tháng, các ngươi thấy thế nào?” Lâm Phàm lên tiếng nói.
“Ba tháng? Tại sao?” Nghiệt Sinh hiển nhiên không thích mấy ý kiến từ kẻ thù này.
“Tất nhiên là cho toàn quân nghỉ ngơi một chút rồi.”
Cuối cùng cuộc họp diễn ra mà chẳng có chút thành quả gì, cả ba chỉ là đưa ra ý kiến rồi đạp đổ nhau.
Nghiệt Sinh đi về thì nằm suy nghĩ trằn trọc, bởi vì hai đối thủ kia có quá nhiều tòa thành, nếu cứ thế này thì hắn sẽ không trụ được qua thời gian dài.
“Thích tướng.” Nghiệt Sinh nghĩ ra, sau đó hắn cho người mặc theo trang phục của bên Bùi Lăng rồi lại t·ấn c·ông bên của Lâm Phàm, hiển nhiên chỉ là những toán lính nhỏ.
Nhưng hai tháng trôi qua, cách này lại không mấy hữu hiệu cho lắm.