Bỗng lúc này tin báo truyền đến, bên của Bùi Lăng xuất hiện biến động, một tên đệ tử của Nhất Nam tông vốn dưới trướng của y đã phản loạn.
Nghiệt Sinh tò mò cái tên này là ai nhưng vẫn chưa nắm được, hắn cũng suy đoán khả năng cao là bên Lâm Phàm giật dây.
Được một ngày sau, một đoàn binh hùng hậu gồm năm vạn quân của Lâm Phàm đi đến, dẫn đoàn là Lý Thất Dạ, Diễm Hằng, Viên Kiệt.
Đây đều là những người mà Nghiệt Sinh biết mặt khi lần trước Nhất Nam tông giao đấu với Thượng Hoài tông.
“Phải làm sao đây? Bà nó!” Nghiệt Sinh cúi đầu, mặt có chút căng thẳng, hắn cứ nghĩ rằng Lâm Phàm sẽ thừa cơ hội, nội ứng ngoại hợp đối đầu với Bùi Lăng, nhưng không ngờ điểm đến lại là hắn.
“Năm vạn quân, chúng ta chắc thắng, nhưng thắng xong hiển nhiên cũng không còn gì để có thể đấu tiếp.” Gia Cát Lương lên tiếng.
Đây là lần đầu Nghiệt Sinh cảm thấy y nói đúng.
Nghiệt Sinh lắc đầu, hắn quân lực quá yếu, rõ ràng không có cơ hội để lật kèo.
Lúc này hắn mới đưa ra quyết định.
“Đi thôi, chúng ta là đoàn quân đánh thuê, ở mãi một chỗ sao có thể đúng được.”
Nói xong, toàn bộ quân lực mang theo quân nhu tập hợp tức khắc rồi cùng di chuyển, cả đoàn đi đường vòng để tránh quân lực của Lâm Phàm.
Mọi chuyện thuận lợi, Nghiệt Sinh trực tiếp t·ấn c·ông vào một tòa thành của Lâm Phàm ở gần phía trung tâm.
Lần này khác với những lần khác, hắn trực tiếp c·ướp g·iết toàn bộ.
Cứ thế chỉ trong ba tháng, Nghiệt Sinh đã chém g·iết được ba thành trì của Lâm Phàm.
Ở bên kia của Bùi Lăng, tên phản loạn cũng đã bị trừ khử, nhưng quân lực cũng tổn hại, hiện tại toàn quân chỉ còn hai mươi vạn, mà bên của Lâm Phàm đã lên đến mười tám vạn, còn Nghiệt Sinh vẫn giữ được con số năm vạn.
Hiện tại Nghiệt Sinh vẫn đang trấn giữ trong một tòa thành, nhưng lần này thì nguy to, đường ra đã bị Lâm Phàm chặn đứng, bên ngoài đều bị binh lực bao vây, đây là muốn nhốt Nghiệt Sinh trong đó để tự c·hết dần c·hết mòn.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
Nhưng tuyệt nhiên ai cũng cúi mặt không đáp, chỉ có mỗi Gia Cát Lương là dám lên tiếng: “Chủ công, lương của chúng ta đã trễ một ngày.”
Nghiệt Sinh nghe vậy nở một nụ cười, một nụ cười của một con quỷ dữ b·ị đ·ánh thức.
“Người đâu, đem hắn chém cho ta, lúc chém đốt thêm tiền lương cho y.”
Cứ thế, Gia Cát Lương vĩnh biệt mọi người.
Nghiệt Sinh thở dài, cũng không thể làm gì hơn, vốn từ khởi đầu hắn đã không đủ sức cạnh tranh, có thể tồn tại đến nước này cũng xem như sống hơi dai.
“Đi thôi.”
Cuối cùng, Nghiệt Sinh ra lệnh toàn quân chém g·iết ra bên ngoài, bản thân hắn và những người của Phạm gia thì được bảo vệ bởi một vạn quân xuyên qua vòng vây chạy về đầu nhập cho Bùi Lăng.
Trận chiến khiến cho bên của Lâm Phàm lại thiệt hại chỉ còn mười vạn quân.
Thêm bên Bùi Lăng lại có Nghiệt Sinh, Phạm Thạch Long… đầu quân, trận đánh cuối cùng cũng có kết quả.
Sau ba tháng tổng t·ấn c·ông, Bùi Lăng triệt để thắng lợi, đưa kiếm xuyên qua tim của Lâm Phàm.
Trước khi c·hết, vẻ mặt không cam tâm cùng những lời rống hận của hắn làm cho Nghiệt Sinh cảm thấy vui lòng lại một chút, cảm thấy việc bản thân từ bỏ là có ý nghĩa.
Lại một tháng sau, Bùi Lăng càn quét tất cả tàn dư, thật sự thống nhất thiên hạ.
Lúc này một con chân long màu vàng xuất hiện bay lượn tỏa ra ánh sáng khiến cho tất cả những người ở đây đều phải quỳ xuống trước Bùi Lăng, chỉ duy Nghiệt Sinh là không bị ảnh hưởng.
Chân long mang theo Bùi Lăng đi, thân thể của đám người Nghiệt Sinh cũng bị truyền tống đến nơi khác, thế giới thiên hạ này cũng biến mất.
Bùi Lăng mở mắt, lúc này trước mặt của hắn chính là điện hoàng cung ban đầu mà tất cả được truyền đến, trên mình của hắn đang khoác lên long bào vàng, ở trên thêu chân long ngũ trảo.
Bốn mươi tên thái giám cũng đã đứng thành hai bên, bỗng tất cả quỳ xuống rồi đồng thanh hô: “Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bùi Lăng liếc mắt qua hết thảy, thật có chút hoang mang không biết nên làm gì.
Lúc này bốn mươi tên thái giám lại đồng thanh lần nữa: “Mời hoàng thượng ngự tọa ngai vàng.”
Ngai vàng? Ngai vàng ở đâu?
Bùi Lăng nhìn lên trên, nhưng cái chỗ đó vẫn không hề có ngai vàng.
Bốn mươi thái giám nhìn thấy thì như gặp vấn đề, mặt mày méo hết, miệng không thể nói, phải đến mười phút sau thì bọn chúng mới lấy ra tạm một chiếc ghế gỗ, cũng xem như được điêu khắc tỉ mỉ với hình công phượng.
Bùi Lăng ngồi lên đấy, lúc này một ánh sáng chiếu rọi vào y.
“Kính mời hoàng thượng tiếp nhận truyền thừa.”
Ánh sáng mang theo sức mạnh, thanh tẩy mọi thứ dơ bẩn, yếu kém trên người của Bùi Lăng, đồng thời còn mang theo một nguồn năng lượng đi vào kết hợp với nguyên tố thực tâm.
Nguyên tố thực tâm của y vốn là một khối đá nguyên tố gió, chốc lát lại có một con chân long nhỏ bay lượn xung quanh, mà khối đá cũng chuyển biến rõ rệt với màu hoàng kim.
Tiếp đấy Bùi Lăng lại đến một nơi toàn bóng tối, lúc này hư ảo một hình bóng già nua mặc trên người một bộ long bào chĩa kiếm vào người của y.
Không hiểu vì cái gì, Bùi Lăng lại quỳ xuống, miệng hô: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Chân mệnh thiên tử bao đời nay, không ai dùng đao, ngươi có nguyện đổi lại thành kiếm.”
Bùi Lăng trầm lặng, ngay lúc y phân vân này, đao khí trong người cũng đã dần tan vỡ.
Khi không còn lòng tin và nghi ngờ những gì bản thân có, thì những thứ đó sẽ tự biến mất mà bạn cũng không biết.
Y ngẩng đầu nhìn lại người trước mặt rồi nói: “Ta đồng ý.”
“Tốt.”
Một luồng kiếm khí đi vào phế toàn bộ đao khí của Bùi Lăng.
Tiếp đấy, từ tay của lão kia, một thanh kiếm với vỏ bọc hoàng kim, khắc hình của cửu long bay đến.
Cầm lấy thanh kiếm, Bùi Lăng rút ra, lưỡi kiếm tạo nên cảm giác huyền uy như thể có chín con chân long đang bị nhốt trong đây.
“Cửu Long Thiên Tử kiếm, thứ kiếm chỉ giành cho bậc thánh thượng.”
Không dừng lại ở đấy, Bùi Lăng còn nhận được truyền thừa công pháp, võ kỹ.
Bùi Lăng đến khi nhận truyền thừa xong thì thì lại được triệu hồi về hoàng cung ban đầu, y sẽ ở đó cho đến khi đại chiến xảy ra.
Lần này Nghiệt Sinh nếu nhìn thấy y cũng sẽ rất khó để nhận ra, Bùi Lăng lúc này mang trên người thiên tử chi khí, chỉ nét mặt thôi cũng đủ làm cho người khác cảm nhận được sức nặng, huống chi ẩn ẩn bên trong người của y là một chân long.
Thanh Cửu Long Thiên Tử kiếm trên tay sáng lóa như có thể chém mọi yêu ma, ác tặc.
Sức mạnh mà Bùi Lăng đang có còn được gọi là Thiên Tử Chân Vương.
Rất nhanh sau, trước mặt của Nghiệt Sinh lại là tên thái giám lúc đầu, nhưng trang phục của nó lần này lại khác biệt, chỉ là một mảnh vải trắng khoét một lỗ cho đầu chui qua.
“Lần này lại là gì đây?”
“Thiếu chủ, kiếp trước ngài đã có thành tựu lớn thứ hai nên lần này sẽ có nhiều lợi thế hơn, mong rằng thiếu chủ sẽ thành công.”
“Lại phải tham gia một trò chơi khác sao?”
“Thiếu chủ, đây không phải trò chơi, lần này nếu thiếu chủ c·hết thì sẽ c·hết thực sự chứ không phải được đầu thai nữa.”
Nghiệt Sinh lúc này ngưng trọng hẳn, lần này c·hết là c·hết thật, hắn không thể nào không nghiêm túc được.
Rất nhanh hắn bị truyền tống đến một ngôi làng quái quỷ.
Hắn đang ở trung tâm của một cuộc nhảy múa, một ngàn dân làng từ đủ gái trai, trẻ nhỏ, người già đang vây quanh nắm lấy tay tạo thành ba lớp hình tròn, mỗi người đều mang trên đầu một chiếc mặt nạ giấy khoét hai lỗ cho hai mắt, và một đường vẽ bằng máu trên đó quẹt ngang như một cái miệng.
Nghiệt Sinh: “Cái con mẹ gì thế này!!!”