Nghiệt Sinh cẩn trọng quan sát, phát hiện bọn người này chỉ là lũ điên nhảy nhót mà không có ý làm hại hắn.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
“Chúng ta đang cầu phước báu cho thiếu chủ.” Một lão giả nói, lão chống một cây trượng đầu lâu, ánh mắt già nua, nhưng trên môi lại toàn máu tươi.
Nghiệt Sinh theo hướng mắt mới phát hiện rất nhiều xác c·hết thú vật đang ở bên kia nằm chất đống, ít nhất phải hơn trăm con.
“Thiếu chủ, ngài có gì chỉ bảo sao?”
“Dừng lại hết đi, ta có chuyện muốn hỏi!”
Tiệc máu nhảy múa dừng lại, Nghiệt Sinh đi vào một gian nhà lá nhỏ, còn lão già kia đang quỳ gối.
“Ta thấy lão ngươi già rồi nên muốn thay thế nhà ngươi.”
Lão nghe vậy đổ mồ hôi hột, giọng gấp rút nói: “Thiếu chủ, ta tuy già nhưng luôn tận tụy, sức khỏe vẫn ổn, vẫn có thể phụ giúp thiếu chủ trên con đường phục hưng ma chủ.”
“Thế ư? Vậy mà lại có người tố rằng ngươi già mắc chứng đãng trí.” Nghiệt Sinh giả vờ giả vịt.
Lão nghe thế giận dữ hét: “Là tên khốn nào? Lão nô phải xé xác hắn ra.”
“Bình tĩnh, vậy ta sẽ hỏi ngươi vài câu hỏi, trả lời đầy đủ để chứng minh ngươi vẫn còn tỉnh táo đi.”
Cuối cùng Nghiệt Sinh hỏi thêm mấy câu để khai khác thông tin, hóa ra ngôi làng này là một giáo phái gọi là Phục Ma giáo, mục đích là để cho thiếu chủ cũng chính là hắn trở thành ma chủ thực sự.
Còn về điều kiện trở thành ma chủ chính là phải g·iết đủ một vạn người, lấy linh hồn và huyết nhục đó để làm hiến tế cho hắn trở thành ma chủ.
Mà hiện tại số người đã g·iết được là con số khoảng hai ngàn.
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn biết rằng khởi đầu tốt như này là do thành tựu lần trước trong trận chiến chinh phục thiên hạ.
Nhưng như vậy thì có nghĩa Lâm Phàm còn hơn cả hắn, và đó là sự thật, Lâm Phàm hiện đang ở một ngôi làng với một ngàn hai trăm giáo dân, số người g·iết được cũng đã là ba ngàn.
Nghiệt Sinh lắc đầu, lần này bí cảnh thực sự còn ghê tởm hơn lần trước, g·iết một vạn người để chiến thắng ư? Hắn quyết không làm.
“Không được, nếu bí cảnh thất bại thì ta sẽ c·hết sao?” Nghiệt Sinh nảy ra ý nghĩ.
“Tên giáo dân kia, thiếu chủ muốn gặp ngươi.” Nghiệt Sinh hét lên, hắn chính là muốn triệu hồi tên thái giám ban đầu.
Và quả thật có kết quả, tên đó vậy mà từ không trung bước ra.
“Thiếu chủ.”
“Tốt, tốt.” Nghiệt Sinh cười ha hả, hắn chỉ thử chơi ai dè lại có thật.
“Nói cho bổn thiếu chủ biết, nếu như kẻ khác chiến thắng bí cảnh này thì ta sẽ ra sao?”
“Chỉ cần thiếu chủ còn một hơi tàn, thì sẽ được triệu hồi ra thế giới bên ngoài.”
Nghiệt Sinh gật đầu, vậy thì hắn sẽ tránh tiếp xúc trực diện với những kẻ khác.
Bỗng lúc này hắn lại có một suy nghĩ khác.
“E hèm, ngươi mau đưa ta đến tế đàn đi.”
Câu nói của Nghiệt Sinh làm tên đó đứng hình, miệng lại lắp bắp, thân thể cử động khô cứng, rõ ràng nó không được tạo nên để thực hiện những yêu cầu này.
Còn tế đàn thì chính là chỗ mà sau khi thực hiện hiến tế sẽ được gọi ra.
“Ta không…”
Nghiệt Sinh chưa đợi nó nói xong thì đã đạp một chân lên đầu của nó quát lớn: “Ta là thiếu chủ, vậy mà ngươi dám cãi lời.”
Cuối cùng một thông đạo được tạo ra, Nghiệt Sinh vui vẻ bước vào.
Đến tế đàn hắn quan sát mà chả thấy cái quái gì cả, chỉ có một cái đầu lâu với khí tức màu xanh lục đang trôi nổi lơ lửng.
Lúc này Lục Quang hiện lên rồi nói: “Chủ nhân, cái đầu lâu này ma khí thật nặng, kém chút làm ta đái ra quần.”
“Ngươi thì có thể đái được chỗ nào?”
Nghiệt Sinh nói thì nói nhưng vẫn thu cái đầu lâu vào nhẫn trữ vật.
Đầu lâu và chiếc ngai vàng vừa chạm vào nhau đã bộc phát khí tức chống lại nhau, cuối cùng hai cái đứng thành hai thái cực cách xa nhau.
Nghiệt Sinh thở phào, bởi thêm một chút nữa thôi hắn cảm nhận được chiếc nhẫn trữ vật của bản thân sẽ nổ tung.
Cũng may nhẫn trữ vật mà Trữ Dục tặng Nghiệt Sinh là đồ tốt.
Quay trở về làng, Nghiệt Sinh quyết định trạch, hắn cử một ngàn người phụng dưỡng hắn nhiệt tình, tất nhiên không quên cử người ra bên ngoài thám thính tình hình.
Ở một bên, Lâm Phàm ra tay tàn nhẫn, cử người g·iết hại tất cả những gì mà gã nhìn thấy.
Những người khác cũng có người như Phạm Nghiệt Sinh, chọn bỏ cuộc. Nhưng vẫn không ít người không thể từ bỏ cám dỗ của phần thưởng, chém g·iết khắp nơi.
Nghiệt Sinh sau khi hai tháng ăn ngủ nghỉ thì nghe tin Lâm Phàm gần đến đây, thế là hắn phải dọn nhà đi sang một hang động cách xa nơi đó, tiếp tục lập trại để một ngàn tên giáo dân phụng dưỡng mình, thậm chí là để bọn chúng trở thành bao cát để hắn luyện tập.
Cứ thế lại ba tháng trôi qua, lúc này một khí tức đen tối lướt qua toàn bộ, Nghiệt Sinh ngước mặt lên nhìn, bầu trời lúc này tối đen như mực, ở giữa trung tâm thế giới, có một pháp trận hình thành bởi một vạn linh hồn kết tinh lấy một bóng người làm tâm.
Người đó không ai khác lại chính là Lâm Phàm.
Pháp trận rất nhanh hoàn thành rồi trực tiếp đưa gã lên tế đàn.
Những người còn sống sót đều bị truyền tống ra bên ngoài, chỉ còn lại đâu hơn mười lăm người, đây là con số đã rất tốt, đi bốn mươi nhưng chỉ c·hết có hai mươi lăm.
Nghiệt Sinh cũng dần bị truyền tống đi, nhưng lúc này nhẫn trữ vật của hắn run động, ở bên trong, chiếc đầu lâu và ngai vàng cưỡng ép bay ra ngoài trước mặt hắn rồi tỏa ra khí tức.
Bản thân hắn cũng chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra?
Lúc này Lâm Phàm được triệu hồi vào tế đàn, khác với lúc Nghiệt Sinh đến, bây giờ nó tràn đầy khí tức u ám.
Bốn mươi tên nhỏ kia lại lần nữa xuất hiện, bọn chúng quỳ gối xuống và đồng thanh hô: “Tham kiến ma chủ.”
Lâm Phàm đứng trước cảnh tượng này khác với Bùi Lăng không hề ngạc nhiên mà lại cảm thấy sảng khoái.
Gã cười ha hả rồi nói: “Haha, đứng lên, tất cả đứng lên đi.”
Bốn mươi tên đó đứng lên rồi lại đồng thanh nói: “Xin ma chủ hãy chạm lấy ma vật để tiếp nhận truyền thừa.”
Lúc này Lâm Phàm hơi đứng hình, ở đây chẳng có cái gì khác ngoài bọn chúng.
Gã hơi gượng nói: “Ma vật ở đâu?”
Cả bốn mươi tên nhóc lần nữa đứng hình, ú ớ không nói lên lời, lại phải mất thêm mười phút cho tình huống khó đỡ này, cuối cùng bọn chúng lấy bừa ra một cái gốc cây rồi đặt lên đó.
Lâm Phàm cũng thấy hơi quái lạ, còn Nghiệt Sinh bên dưới thì càng thêm thấy quái nữa, thế giới đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn mỗi hắn và cái ngai vàng cùng cái đầu lâu này, hai bọn chúng cứ bao quanh lấy hắn như thể đang tranh giành.
Một thứ khí tức màu đen bao lấy cả thân thể của Lâm Phàm, tiếp đấy bốn mươi tên kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một lão già ở trước mặt, y khoác lên bộ giao lĩnh màu đen tuyền, con mắt cũng chỉ là một màu đen vô tận.
Lâm Phàm không tự chủ được quỳ xuống nói: “Bái kiến ma chủ.”
“Từ nay ngươi mới là ma chủ, ta thì không còn nữa rồi.”
Dứt lời lão ta hóa thành một luồng khói đen bay vào trong người của Lâm Phàm.
Lâm Phàm đau đớn gào thét lên, từ mọi lỗ trên thân thể như mắt, mũi, miệng đều phát ra khói đen.
Khoảnh khắc này chỉ kéo dài được một phút, vừa xong cũng là lúc Lâm Phàm thấy được trong đầu có kí ức của một môn công pháp ma dị.
Mà trên tay của gã là một thanh kiếm màu đen với cán kiếm là một khúc xương nối với một cái đầu lâu, thay vì vỏ kiếm thì nó lại được quấn lại với một lớp da hung thú.
Lâm Phàm biết nó tên là Tử Lâu kiếm.
Mà thực tâm của gã bây giờ cũng khác, khối nguyên tố bên trong đã có màu đen đậm, không ngừng phát ra tiếng oán thét của hàng ngàn sinh linh chồng chất lên nhau.
Và trong thế giới này, người ta gọi Lâm Phàm là Ma Tử Dị Vương.